Chuyện tình sinh viên 'cổ tích' của 30 năm trước

Chuyện cổ tích này không có câu ngày xửa ngày xưa… như các chuyện cổ tích in trong sách giáo khoa, vì nó mới 30 năm, cái thời chúng tôi còn là “sinh viên trường Huế”.

30 năm trước, lần đầu tiên tôi cảm nhận được hơi thở của nàng thơm mùi oải hương. Mùi oải hương thần thánh.
Cư xá 27 Nguyễn Huệ của Đại học tổng hợp Huế có 3 dãy, dãy nữ ở trước, sau là hai dãy của nam, mình ở giữa, cách dãy nữ một hàng cây bàng và ghế đá.
Hồi đó hầu hết sinh viên ở cư xá (trừ các bạn người Huế) nên biết nhau hết.

tin liên quan

Chuyện tình thời hậu chiến
Đây là câu chuyện có thật. Đã 40 năm nhưng mỗi lần nhớ lại, tôi vẫn có một cảm giác vừa đau đớn, vừa hạnh phúc. Đau đớn vì sự khốc liệt của chiến tranh và hạnh phúc vì tình đồng đội.
Rồi mình nhìn thấy một bạn có má lúm đồng tiền, nền nã, ngoài giờ học ngồi đan len bên cửa sổ.
Rồi mình nhờ một “chim xanh” để làm quen với bạn ấy.
Tối đến, mình ngóng sang, thấy bạn ấy ôm chồng sách vở lên giảng đường là mình vơ vội quyển vở chạy lên theo. Bạn ấy ngồi phòng nào mình theo vào phòng đó.
Kiếm cớ mãi, rất lâu sau mới có dịp ngồi gần.
Tụi mình bắt đầu chát.
Không phải chát như bây giờ mà mình lấy một tờ giấy viết vài dòng (có thể là thơ) đẩy qua, bạn ấy viết trả lời, đẩy lại.
Cứ như thế.
Mỗi lúc càng nhiều giấy hơn.
Mình viết bao nhiêu lời lẽ lúc thì như triết gia, lúc cố sao cho thông minh, lém lỉnh, đôi khi viết xong mình phục mình sao thông minh thế… Bạn ấy vẫn không có vẻ gì là chấp nhận, chỉ có một dấu hiệu là mình chát thì bạn ấy trả lời và chỉ ra về khi bảo vệ cư xá tắt đèn.
Ảnh: Nguyễn Thế ThịnhẢnh: Nguyễn Thế Thịnh
Rất lâu sau, đến lúc bạn ấy đi thực tập ở Quảng Nam. Và mình nhận được một lá thư. Mình viết lại rất nhiều thư.
Một tháng sau, bạn ấy về, tụi mình công khai sóng đôi từ cư xá đi ra. Mọi người mặc nhiên biết tụi mình yêu.
*
Chuyện cổ tích này không có câu ngày xửa ngày xưa… như các chuyện cổ tích in trong sách giáo khoa, vì nó mới…30 năm.
Trước lối ra của trường có một cây phong.
Mùa Thu, lá phong chuyển từ màu xanh sang màu vàng. Cuối Thu, lá phong đỏ rực trước khi rụng xuống phủ đầy mặt đất.
Mỗi chiều, sau khi ăn bữa cơm độn bo bo ở nhà ăn tập thể, tôi quần loe áo chẽn, đi dép sam-po; nàng đồ bộ hoa màu thẩm, đi guốc mộc sóng đôi từ cư xá ra đường.
Chiếc ghế đá dưới gốc phong là điểm dừng đầu tiên.
Rất nhiều đôi đang yêu cũng theo lộ trình y hệt chúng tôi. Sau khi dừng ở ghế đá gốc phong thì về dòng Chúa cứu thế. Sinh viên Huế thường đi rất chậm.
Hồi đó phương tiện đi lại vô cùng khó khăn nên suốt mùa hè đầu tiên khi yêu không một lần gặp mặt, có cảm giác như thời gian kéo dài hàng thế kỷ.
Vào năm học mới khi lá phong đã chuyển sang màu đỏ.
Theo lộ trình cũ. Từ dòng Chúa cứu thế, tôi và nàng vào sân trường Vĩnh Lợi. Học sinh phổ thông vẫn đang nghỉ hè, sân trường phủ kín lá vàng.
Chúng tôi ngồi thế rất lâu nhìn những chiếc lá chuyển mình theo làn gió.
Và lần đầu tiên tôi khoác vai nàng.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được hơi thở của nàng thơm mùi oải hương.
*
Mỗi lần trở lại trường cũ thỉnh giảng, bao giờ tôi cũng ngồi trên chiếc ghế đá ngày xưa. Rất lâu.
Có hai lần tôi hỏi hai lớp khác nhau thì cả hai lần hơn hai trăm sinh viên đều không hề biết sân trường có cây phong dù mùa đó cây phong đang trùm khăn đỏ.
Sinh viên Huế bây giờ đi nhanh hơn.
Tất nhiên, sau này, trong phòng họ không bao giờ có một bình oải hương (khô) như phòng của chúng tôi bây giờ.
Mùi oải hương thần thánh.
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.