Dẫn bạn đến quán cơm tấm quen, hai đứa vừa ăn vừa rôm rả nói chuyện. Đang vui vẻ, tôi thấy bạn bỗng trầm tư và chăm chú nhìn người đàn ông trung niên bán vé số. “Chuyện gì thế?”, tôi thì thầm. Bạn cũng thì thầm lại: “Lạ quá, ông bán vé số vào xin đĩa cơm trắng với chén nước mắm. Bà chủ không những không đuổi đi mà còn cho ổng một hộp cơm đầy đủ bì chả, rồi còn kéo ghế cho ngồi ăn đàng hoàng nữa”. Nghe bạn kể xong, tôi cũng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ủa! Có gì lạ đâu?”.
Thật ra thì lần đầu gặp cảnh này tôi cũng bất ngờ giống bạn. Vì không nghĩ ra trên đời này lại có người tốt như bà chủ quán cơm đây. Nhưng đến lần thứ ba, thứ tư thì tôi thấy chuyện này chẳng còn lạ. Và ngay đến cả khách ăn cũng sẵn lòng mời cơm người bán vé số dù không mua giúp tấm nào. Mỗi lần bắt gặp cảnh đùm bọc thân thương thế này lòng tôi thấy ấm áp vô cùng. Bởi thế tôi đã trở thành khách quen của quán và ủng hộ một tờ vé số khi có thể. Giúp người theo sức mình mà, có gì lạ đâu, bạn nhỉ?
Lê Thị Anh Khoa
Bình luận (0)