Họ thương yêu nhau cả làng trên xóm dưới đều biết; không chừng cả tỉnh Quảng Nam cũng biết. Thế rồi họ nhanh chóng cưới nhau. Cưới nhau xong rồi, chị mới tá hỏa vì chứng… mê rượu của anh. Anh không cần rượu tây sang trọng, chỉ cần món rượu gạo đùng đục nấu bên cạnh chuồng heo đưa cay với cá đù khô, trái xoài, trái cóc là đủ. Hôm nào may mắn có được lạng thịt trâu xào với củ hành thì hôm đó với anh là ngày đại tiệc.
Mê rượu nên ai rủ anh cũng đi, thậm chí không rủ anh vẫn tới. Một lần uống rượu của anh kéo dài nhiều ngày. Ai đời mới cưới vợ mà có những “trận” anh bỏ vợ đi biệt mù sơn dã gần cả tuần mới về nhà. Về tới nhà, anh lại xao lãng không làm nghĩa vụ dân sự với chị, chỉ lo ngủ (và ngáy), đợi có ai rủ thì lật đật thức dậy đánh răng qua quýt rồi ra đi. Cửa nhà anh trống huơ trống hoác; mấy sào ruộng để cho cỏ mọc, bò ăn giùm.
Chị khuyên giải, anh không nghe. Chị khóc lóc, anh cười. Chị giận bỏ về nhà cha mẹ, anh đón. Chị nhờ người lớn trong nhà nói giúp, anh không ưng. Sống chung hai năm nhưng chẳng “chung” được cái chi, chị đâm ra nản chí lớn, đành phải nhờ đến… tiệm vi tính viết và in giùm cái đơn xin ra tòa ly dị.
Đời anh có một ngày xa rượu duy nhất, đó là ngày anh… ra trước Tòa án nhân dân huyện Đại Lộc với tính cách bị đơn. Tòa hỏi tới đâu, anh nhận tới đó. Anh có một lời khai danh tiếng: “Xỉn ngủ ngoài đường còn bảnh hơn ngủ trên giường với vợ”. Xét thấy họ chưa có con, tài sản chung cũng chẳng có gì, tòa chấp nhận yêu cầu xin ly hôn của nguyên đơn vợ. Trả lời tòa, anh cũng tỏ ra hí hửng khi tòa tuyên cho họ ly hôn.
Phiên xử gần xong, anh đưa tay xin nói. Thẩm phán Trương Văn Triệu: “Anh có ý kiến gì cứ nói đi”. Anh dõng dạc: “Thưa quý tòa, trước khi cưới cô ấy, tôi chưa hề gặp gỡ chung đụng với cô gái nào khác. Tôi là một… trinh nam. Ăn ở với cô ấy hai năm qua, tôi đã mất đi sự trong trắng của người thanh niên rồi. Tôi đề nghị quý tòa buộc cô ấy đền bù lại cho tôi thời trinh nam”.
Thẩm phán Triệu nói: “Tòa chỉ xét xử theo những gì pháp luật dân sự quy định. Pháp luật dân sự không nói đến cái gì trinh nam trong trắng nên tòa rất tiếc không thể buộc nguyên đơn đền bù khoản đó lại cho anh”. Anh năn nỉ một lần nữa, tòa vẫn bác yêu cầu.
Phiên xử xong. Anh bước ra khỏi tòa án, đứng phía bên kia con đường đẹp nhất của thị trấn. Nhìn qua cổng tòa, anh la to: “Tòa xử chi ác rứa? Người ta yêu cầu có chút xíu là đền lại thời trinh nam cho người ta mà tòa vẫn bác. Bác là bác cái làm răng?”.
Vũ Đức Sao Biển
Bình luận (0)