Hoa cho ngày thầy thuốc

27/02/2017 00:00 GMT+7

Dù có mong đợi hay không thì hầu như tuyệt đại đa số bác sĩ trong ngày 27.2 hằng năm đều nhận được những bó hoa chúc mừng. Có thể đó là hoa của người bệnh tin yêu mang tặng.

Cũng có thể đó là hoa của gia đình, bạn bè, của cơ quan, của công ty đối tác. Hoặc thậm chí hoa của đồng nghiệp tặng cho nhau.
Mỗi lần được nhận hoa, chắc chắn trong lòng người thầy thuốc cũng sẽ rất cảm kích và tự nhủ làm sao để xứng đáng, hoặc chí ít không hổ thẹn với sự tin yêu và tôn vinh mà mình được nhận qua hình ảnh những bông hoa tươi đẹp. Nhưng cũng không có ít người, sau những hồ hởi hạnh phúc đó, chợt chạnh lòng buốt nhói về một thực trạng là dường như hình ảnh ngành y không còn như xưa nữa trong mắt người dân.
Có thể nói mà không sợ sai rằng bên cạnh ngành giáo dục thì ngành y trong những năm gần đây luôn là đề tài nóng, là tâm điểm của những bức xúc. Nóng từ bàn lấy phiếu khám bệnh lên đến bàn làm việc của bộ trưởng và cả nghị trường. Nóng từ các bài báo đến các bình luận sục sôi bên dưới. Có nhiều thầy thuốc chân chính có cảm giác buồn như thể ngành y đang ở trong thế “thập diện mai phục”, trong thế bị tổng tấn công.
Thực tế không phải ngành y, người hành nghề y hoàn toàn không có lỗi. Nhưng cũng không phải bất cứ sự cố nào xảy ra liên quan đến ngành y cũng đều là lỗi do nhân viên y tế. Tuy nhiên, một điều rất dễ dàng nhận thấy là mỗi khi có sự va chạm giữa nhân viên y tế với bệnh nhân và thân nhân, mỗi khi có một tai biến y khoa xảy ra là hầu như ngành y, người làm nghề y phải “chịu trận” búa rìu dư luận trước nhất. Chắc chắn có điều không ổn ở đây. Điều không ổn đó, theo tôi, chính là sự thiếu vắng niềm tin của xã hội đối với ngành y.
Thiếu vắng niềm tin thể hiện rất rõ ở chuyện phong bì cho bác sĩ. Tất nhiên, không phủ nhận có những bác sĩ vẫn đòi hỏi phong bì từ bệnh nhân trước khi quyết định một cuộc mổ hay can thiệp. Nhưng đó không phải là tình trạng phổ quát của ngành. Tuy nhiên, nói điều này sẽ rất ít có người tin, nếu chưa thực sự chứng kiến.
Cách đây ba năm, tôi có bệnh nhân từ một tỉnh bắc miền Trung vào để được can thiệp đóng thông liên nhĩ. Trước ngày làm thủ thuật, chính bệnh nhân và người nhà tìm mọi cách gặp riêng tôi, ngay cả nửa đêm cũng đòi đến nhà. Tôi từ chối. Sáng hôm sau, trước khi tôi vào phòng can thiệp, người nhà tìm cách đưa phong bì cho bằng được. Khi không đưa được, họ có vẻ rất bứt rứt, bồn chồn. Can thiệp xong và xuất viện, chính bản thân bệnh nhân và người mẹ đến gặp tôi và nói: nếu bản thân họ không chứng kiến thì chắc chắn không bao giờ tin chuyện vào mổ mà không phải có phong bì cho bác sĩ. Nói thật không có gì làm nản lòng những người thầy thuốc khi công việc của họ bị dán nhãn bằng những nghi ngờ.
Người thầy thuốc sẽ rất hạnh phúc khi được nhận hoa trong ngày của mình. Tuy nhiên, trước khi trao hoa, xã hội hãy trao cho họ niềm tin và sự thông hiểu. Đó là những đóa hoa đẹp nhất, ý nghĩa nhất, có năng lực động viên nhất để họ có thể tiếp tục sứ mệnh cao cả và gian khó của mình.
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.