(iHay) Bạn không thể đoán được ngày mai bạn sẽ biết thêm những gì từ cuộc sống này, chính vì vậy mà cuộc sống luôn luôn tươi đẹp. Bạn chết mê chết mệt vì ai đó, là bởi anh ta hay cô ta bí ẩn. Những con chó cũng vậy.
Vẫn chưa hết chuyện về thằng Bắp. Nó là nguyên nhân của rất nhiều sự cố xảy ra gần đây. Suýt nữa nó đã hại chết thằng Bống - nhân vật số 2 trong cái vườn này, địa vị trên tôi 2 bậc. Từ khi chia tay với lũ chó để về sống với đàn dê,
thằng Bống ban ngày theo đàn đi ăn, tối về thẳng chuồng, không còn giao du với đám chó nữa. Nói đúng hơn là thỉnh thoảng trên đường đi hoặc trên đường về nó cũng tranh thủ tạt qua thăm bạn cũ, đứa nào tử tế nó đứng lại chơi một lúc, đứa nào lơ lơ nó quay lưng đi thẳng.
Thuở thằng Bống sống chung với lũ chó rất tiếc là thằng Bắp chưa ra đời, nên giữa hai thằng hoàn toàn không có quan hệ. Nhưng thằng Bống là con dê lịch sự, những lúc đến thăm các bằng hữu nó đều ghé lại chỗ thằng Bắp đưa cặp sừng… chào xã giao. Thằng Bắp đương nhiên không hiểu con vật hình thù kỳ dị này có ý định gì, sức mạnh tới đâu, hung hiểm cỡ nào. Lần đầu tiên nó cực kỳ cảnh giác, “ẳng” một tiếng rồi cắm đầu bỏ chạy. Thằng Bống không hề quan tâm đến tâm trạng của bất kỳ ai, lần tiếp theo nó lại đến chào xã giao. Lần này thằng Bắp vẫn cảnh giác nhưng đã bình tĩnh trở lại, nó không kêu, không chạy nữa mà lùi lại thủ thế, sủa hắt lên một tiếng, thằng Bống quay đầu bỏ đi, mặt vẫn tỉnh bơ. Từ đó thằng Bống coi như không có thằng Bắp trên đời.
Cho đến một buổi chiều, lúc đó đã chạng vạng tối. Sau khi cắt lá cho đám dê con ăn dặm, tôi vào nhà ăn cơm. Bỗng nghe đàn dê trong chuồng đồng thanh kêu ré lên. Những lúc chúng báo động như vậy tôi biết có chuyện chẳng lành, nhưng có thể đoán được, hoặc là có con dê con nào đó rơi xuống sàn hoặc là dê lớn kẹt sừng, kẹt chân vào vách hay vào cửa, hoặc có con đi lạc không biết lối về. Tôi vội chạy vào chuồng dê, lúc ấy mới biết mình sơ hở quên cài cửa. Chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ không thấy thằng Bống. Nó đã lẻn ra ngoài. Nhìn ra chỗ gốc rơm thì thấy một đám chó 7 con vây quanh, thằng Bống nằm ở giữa, bất động. Tôi quát đám chó lùi ra. Thằng Bắp chạy trước, tiếp theo là thằng Ổi, những đứa khác dãn ra từ tốn. Tôi bế thằng Bống lên. Người nó cứng đơ, hai mắt đã đứng tròng, nó đã tắt thở. Cổ, lưng và hai chân trước ướt đẫm nước dãi chó. Tôi dùng miệng hô hấp nhân tạo cho nó, một lát sau nó cựa mình và thở được, tôi mừng hết lớn. Tôi đặt nó nằm trên sàn, chạy đi hái lá cỏ lào, giã nát, rồi trộn với rượu đem đổ vào những chỗ bị ướt dãi chó mà tôi nghĩ chắc là bị đám chó cắn nát da nát thịt.
Thằng Bống
|
Người ta bảo dê mà bị chó cắn thì trước sau gì cũng chết. Những vết chó cắn trên người con dê thường không chảy máu, tôi rọi đèn pin vạch từng đám lông xem các vết thương của nó có nặng không. Tôi vạch khắp cả mình nó nhưng không thấy một vết thương nào, thậm chí một chút trầy xước cũng không. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Thì ra đám chó không hề cắn thằng Bống. Nó sợ quá nên ngất thôi.
Điều gì đã diễn ra tôi không chứng kiến, nhưng có thể “dựng lại hiện trường” như sau : Khi thằng Bống lẻn ra khỏi chuồng, nó tiến đến hàng rào cạnh cây rơm, nơi có bụi cây sử quân tử định ăn trộm lá, vô tình gặp thằng Bắp. Chạm mặt con dê thằng Bắp lùi lại thủ thế, nhưng thằng Bống chẳng quan tâm, nó cứ chồm lên ăn trộm lá. Đám chó biết rõ bụi cây này không được phá. Thằng Bắp tuy là đứa du côn nhưng rất biết cách giữ nhà, nó xông tới cản không cho kẻ gian ăn trộm. Thằng Bống không quan tâm đứa cản mũi kỳ đà, nó cứ chồm lên cắn lá. Thằng Bắp đâu có thể để kẻ trộm ngang nhiên như vậy, nó xông lại kéo chân trước thằng ăn trộm xuống và sủa vang. Tôi nghe tiếng nó sủa, nhưng tôi nghĩ chó mà sủa cạnh cây rơm chỉ có hai lý do, hoặc là gặp chuột hai là gặp rắn, nên mặc kệ.
Là kẻ bảo kê cho thằng Bắp, thằng Ổi nghe tiếng sủa lập tức phi tới, mục đích là để cứu thằng Bắp nhưng lại gặp thằng Bắp sắp hành hung bằng hữu của mình. Bởi vậy thằng Ổi chặn thằng Bắp lại không cho động đến con dê. Những đứa khác nghe tiếng động cũng đồng loạt chạy tới. Thấy thằng Bống, chúng nó mỗi đứa... ngoạm một miếng để thể hiện tình cảm, vì vậy người thằng Bống mới ướt đẫm dãi chó. Thằng Bống là con dê duy nhất trước đây từng theo đám chó cùng tôi đi tuần tra ban đêm, nhưng đêm hôm nó chưa bao giờ đón nhận thứ tình cảm nồng nhiệt lạ lùng như vậy nên sợ quá mà tắt thở. Tôi mà chậm chân khoảng 1 phút thì thằng Bống đã chết luôn rồi.
Thằng Bống là con dê đặc biệt. Vườn nhà tôi là nơi duy nhất nó sẽ sống và phải được sống trọn tuổi trời. Vì thương con dê mà khi bế nó lên, trong khoảnh khắc, lòng tôi nặng trĩu nỗi thất vọng về lũ chó. Chưa bao giờ tôi nghĩ có con chó nào trên đời này phản chủ hay trở mặt, nhưng ôm con dê chết ngay đơ dính đầy dãi chó, tôi có thể nghĩ được gì. Cho đến khi soi đèn pin vạch từng đám lông trên người con dê, nỗi thất vọng kia lại nhường chỗ cho sự hổ thẹn.
(còn tiếp)
Hoàng Hải Vân
>> Ký sự Người nuôi chó - Kỳ 26: Bậc cao thủ
>> Ký sự Người nuôi chó - Kỳ 25: Khi ngôi sao thị hiện như đom đóm
>> Ký sự Người nuôi chó - Kỳ 24: Thầy phong thủy của tôi
>> Ký sự Người nuôi chó - Kỳ 23: Bàn về xiềng xích
>> Ký sự Người nuôi chó - Kỳ 22: 'Thiếu nữ' ngồi thiền
Bình luận (0)