Từ nhà tôi lên nhà bạn khoảng mười cây số. Khoảng cách địa lý này không là vấn đề vì nơi ấy cũng là quê tôi, riêng tháng chạp, tôi đi về đến mấy bận vì còn mộ ba ở đó. Muốn ăn rau sạch nhưng làm biếng thì đành chịu.
Qua tết, một hôm ngẫu hứng, nhớ rau sạch, tôi chạy xe lên nhà bạn. Nhìn vườn rau mới thấy hổ thẹn vì tính lười của mình. Miếng đất khoảng 30 mét vuông mà bạn làm giàn, đánh luống trồng bao nhiêu là rau, củ. Từ rau nấu canh đến ăn sống. Từ khoai lang đến cà chua, dưa leo, khổ qua, đậu… Bạn nói, chịu khó tưới nước, rau ăn không hết, phải năn nỉ hàng xóm ăn giùm.
Hôm đó bạn cắt cho tôi rau sống, rau nấu canh, rau xào mấy bịch to đùng. Tôi chở xe máy chẳng khác gì người mang rau ra chợ bán. Bạn dặn, về nhà cứ cho hết vào ngăn mát tủ lạnh, để dành ăn rất lâu.
2. Tôi về chung cư này được nửa năm. Chung cư mới xây, chỉ có hai khối nhà trước và sau với khoảng 180 căn hộ. Lúc tôi dọn đến chưa đến 30 căn có người ở. Tòa nhà ngay mặt đường, tường rào ba mặt chung quanh. Men theo tường là bồn hoa, nghe bảo sẽ trồng cây xanh tạo bóng mát, nhưng khi ấy những bồn hoa trống không, gạch, đá, cát, vữa vẫn còn đầy bên trong.
Rồi người lục tục đến ở đông hơn và các bồn hoa được đổ đất.
Ra vô không chú ý, một ngày, đi bộ một vòng quanh tòa nhà, tôi ngạc nhiên khi thấy tất cả những bồn hoa được phủ xanh, không phải hoa mà là rau.
Thì ra, có những gia đình mang hạt giống trồng lấy rau sạch để ăn. Tôi thấy họ chăm, tưới, nhổ cỏ, thêm đất, cũng “bận bịu con mọn” hệt nhà nông chính hiệu. Để chữa bệnh cho cây, các chị xịt nước pha với ớt hay thực phẩm kỵ loại sâu nào đó, các chị có giải thích nhưng tôi không nhớ hết. Mỗi sáng hay chiều, các anh, chị, ông, bà… tập trung dưới sân chơi, vừa chuyện trò vừa chăm rau. Chỗ này đậu bắp, chỗ kia cải non, chỗ nọ mùng tơi… hết đợt thu hoạch lại thấy loại rau khác thay đổi. Đặc biệt có vài cây chuối bắt đầu trổ mã, trông cũng hay hay.
Quen mắt với đám rau, một hôm, chạy xe một vòng, tôi ngạc nhiên khi thấy men theo tường còn có một vạt gừng, cây cao khoảng gần nửa mét, không biết chủ nhân của nó đã ươm cây từ khi nào.
Thấy tôi ngắm vạt gừng, một người nói, vậy là nhà này có gừng kịp làm… mứt tết.
Tự nhiên, tôi cảm giác như khứu giác đang được đánh thức bởi mùi tết ấm sực gian bếp, cồn cào thêm bởi tiết trời se lạnh chút buổi sáng. Một năm sắp hết nữa rồi!
Bình luận (0)