TNO

Người ta tìm gì trong những cuộc nhậu?

28/02/2015 14:19 GMT+7

(iHay) Nhiều cuộc nhậu đã tháo xuống cả chuẩn mực để học một bài học mới về sự vô liêm sỉ trong cuộc đời.

(iHay) Có cuộc nhậu đã tháo xuống những danh dự, tháo xuống cả chuẩn mực, giới hạn, nó đẩy các ngôn ngữ thông thường của chính cơ thể và trái tim ta xuống - để học một bài học mới về sự vô liêm sỉ trong cuộc đời trước mặt.

>> Khi người ta bán tuổi trẻ với giá quá rẻ

Hôm tôi gặp anh bạn, anh bảo: "Giờ anh cầm cốc bia lên, uống với người đối diện, bia thơm, mát lạnh, thì anh uống. Không thì anh không uống luôn".

Chúng ta có bao nhiêu lần có cảm giác thực sự thấy bia thơm, ngon và mình muốn uống với người đối diện? Tôi luôn tự hỏi điều đó, khi ngồi trước những người uống cùng mình.

Vài gã đàn ông cầm từng ly bia lên, và ép người đối diện uống cho bằng hết. Cứ một lần là một cốc. Lời qua tiếng lại, xô đẩy, dằn mặt, chế giễu cậu nào trong bàn không uống được. Có lần nhậu, một cô gái từng nói, chị em mình, mỗi đứa một cốc, ép cho anh ấy xỉn chơi. Cô làm tôi lạ. Cô cười tươi, xinh ngất, người đàn ông kia nể, uống được chừng 5 - 6 cốc thì anh kia gục.

Có cuộc nhậu, khi nhìn họ uống, tôi không biết vị bia đắng hay ngọt, thơm hay gắt. Người đàn ông đầu bàn dùng từng lời cay nghiệt để ép một bạn khác uống cho bằng hết, cốc 1, cốc 2, cốc 3. Đến cả uống nước lạnh mà uống với tần độ như vậy cũng là chuyện mỏi mệt. Ở đó, người ta dùng bia. Người đầu bàn cười hềnh hệch vỗ vai cậu đang sặc bia, đắc thắng hưởng thụ cái uy quyền ngấm ngầm mà mình thể hiện được trước những đôi mắt khác trên bàn nhậu.

Một người gầy gò bước vào bàn nhậu, anh vồ lấy miếng phô mai trên bàn. Tiếng cười gượng gạo chất ngất. Anh thầm thì: "Phải tráng bao tử, để uống được bền em ạ!". Ăn quấy quá những thức thịt thà, 2 miếng phô mai, anh “hùng dũng” đứng dậy, vung ly như múa kiếm. Những cô gái cười ngất, thách thức bằng giọng đùa nhẹ bẫng. Mấy người bạn thân “hò dô” một chuyến với kẻ nhập cuộc.

Những kẻ nhậu đi tìm cái gì? Tách bạch ra rõ ràng thế thì quả không say xỉn gì được. Đám chúng tôi lớn lên, bài học đầu tiên khi đi làm là: biết nhậu. Tôi cũng uống lung tung, bất kể. Có đêm nằm ngủ trong nhà người quen, bạn tôi kể làm ở ngân hàng tỉnh cũng vậy, phải đi nhậu, phải cho người ta đụng chạm, ôm chút xíu, hoặc mình cà thẻ trả tiền.

Cuộc nhậu là phương pháp gây tê đầu tiên sẽ quật ngã trái tim bọn trẻ chúng tôi? Ta ngồi ăn với một người mình không thích, ngồi cười tươi với những người mình không quen, uống say mèm với một người không biết có làm hại gì mình không, trả tiền cho những người ăn nhậu bất kể bằng cái thẻ ngân hàng của mẹ cha, còn lương mình không đủ mua bộ quần áo mới.

Những cuộc nhậu “chính thức” đầu đời thường bắt đầu ở sở làm, nơi người ta “làm quen” với sếp, lính, anh em bằng buổi say mèm, chén chú chén anh. Từ kẻ nhút nhát, bao nhiêu bạn trai đã tháo bỏ những sự hiền lành, dễ chịu và lịch thiệp xuống, để được hòa nhập với những anh sếp béo phệ bụng miệng ngậm đầy đồ ăn, ních bia như hũ chìm? Bao nhiêu chàng trai trẻ đã tháo xuống sự chính danh đầy kiêu hãnh của mình, ngọt ngào cúi mình đưa lưng cho các anh đạp, cho các bạn đồng nghiệp chà, để hòng mong được sống sót trong những công sở kỳ dị và hỗn mang?

 

Bao nhiêu cô gái suốt 22 năm cuộc đời chưa bao giờ nhậu với cha, với người yêu, bỗng nhiên má hồng môi đỏ, hùng hồn ôm vai bá cổ những “anh sếp” già (và xấu) hơn cả cha và người yêu, cùng với cốc rượu nồng mà sau đó cô vội vàng tọng thêm thức ăn vào cho đỡ cay? Bao nhiêu bạn gái chưa một lần để kẻ khác sờ chạm mình thô lỗ, đã say sưa chút đỉnh, và “thôi kệ” cho sếp vui một chút, chẳng mất gì, chỉ được việc thôi?

Bao nhiêu người trong chúng ta đã quên rằng mình chưa từng nhậu với người mình yêu thương những sẵn sàng chết gục vì kẻ xa lạ?

Có cuộc nhậu đã tháo xuống những danh dự, tháo xuống cả chuẩn mực, giới hạn, nó đẩy các ngôn ngữ thông thường của chính cơ thể và trái tim ta xuống, để học một bài học mới về sự vô liêm sỉ trong cuộc đời trước mặt. Sự thành công được đo bằng số buổi ngồi nhậu được với sếp. Sự trung thành được tính bằng số cốc cạn 100% vì sếp. Sự yêu quý đồng nghiệp được tính bằng số lần mình chịu chết chìm vì 3 - 4 két bia cạnh những đồng nghiệp còn chưa nhớ hết tên.

Khi say mèm, ta không cần phải nghĩ suy về giá trị. Lời đãi bôi qua hàng lít bia giá trị hơn vạn lần giá trị của công việc ta làm được. Tình cảm trọn vẹn của đồng nghiệp được đo qua số tiền bạn trẻ ấy chịu trả cho bữa nào có sếp xuất hiện. Cuộc nhậu trở thành một chuyến bơi dài ngạt thở, ta chết chìm hay không chết chìm, có gì quan trọng đâu. Ta đang ở trong một cái hồ và tưới tắm những giá trị kỳ lạ mà thế giới đang nhuộm lên cơ thể mình.

Khi hơi thở sặc mùi bia, da tím tái vì mồi nhậu, những thù tạc chú anh trở nên hoang tàn. Giữa những cái deal công việc đầy hấp dẫn chưng ra trên kệ trong một màn đổi chác (mà khi tỉnh người ta ngại nói ra chăng?). Kế bên đó, đĩa mồi ngập mặt thịt bò rừng, trâu núi, heo rừng,… ê hề như một chuyến sát sinh.

Tôi luôn tự hỏi về giá trị của một cuộc nhậu mỗi khi sắp lờ đờ. Khi ấy, tôi thường vui mừng thấy mình đã chọn đúng người để cùng uống. Cốc bia bắt đầu cay đến khó chịu, tôi nghĩ suy lung lắm liệu mình có uống tiếp không, hay mình sẽ say để làm gì trong một ngày cùng uống với ai đó. Khi men say bóp gãy các rào cản, cơ hồ ta sẽ thành thật và trò chuyện với nhau nhiều hơn nữa với trái tim ít sợ hãi. Vào khoảnh khắc hiểu nhau hơn, người ta cũng đổ vỡ vì nhau nhanh hơn bình thường.

Cứ để bia trôi vào, nếm xem nó thơm không, lúc đó thì uống tiếp… Hoặc tỉnh táo rời đi như những người chưa từng lại gần nhau.

Chỉ là một cuộc uống buồn ghê đi… hén…

Khải Đơn
Ảnh minh họa: Shutterstock

>> Phượt và cái vinh quang huyền thoại của tuổi trẻ
>> Thất bại là đặc quyền của tuổi trẻ

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.