Hoa mặt trời đỏ - Truyện ngắn của Đào Thị Thanh Tuyền

18/09/2016 05:00 GMT+7

Nhiều bạn trẻ thích hoa mặt trời đỏ, không hẳn vì nó đẹp mà có lẽ vì lạ bởi màu sắc rực rỡ 'chết người' của nó.

Ngày xưa hoa mặt trời đỏ là hoa hiếm, hạt giống khó kiếm, ít người trồng, cũng không nhiều người thích. Bây giờ tuy hoa mặt trời đỏ dễ trồng, dễ sống, sinh trưởng mạnh nhưng không lắm người chơi. Có nhiều truyền thuyết về hoa mặt trời, truyền thuyết nào cũng buồn, kể về sự chia ly, đổ vỡ trong tình yêu, lòng ghen tuông, cái chết, nỗi cô đơn... Vậy nhưng, các câu chuyện đều dẫn đến cái kết về sự cứu rỗi, hận thù được tha thứ. Đóa hoa hướng tới mặt trời mang ý nghĩa niềm tin trong tình yêu và cả sự sám hối lỗi lầm.
@
- Hôm nay có gì hay không, bé cưng?
- Không anh à. Toàn cãi nhau. Bất phân thắng bại. Không bên nào muốn bại. Anh làm về muộn thế?
- À, hôm nay anh tiếp khách.
- Vui nhỉ!
- Mệt chết đi được. Mấy cha già mà nói toàn chuyện gái gú, rượu bia. Chán phèo!
- Sao lại chán nhỉ. Tưởng đâu đàn ông thích mấy chuyện đó.
- Riêng anh thì không.
- Ngoan nhỉ!
- Không ngoan cũng chẳng hư.
- Sáng nay anh post hình đôi giày đẹp quá!
- Quà tặng đấy, bé cưng. À, nhắc quà tặng mới nhớ chai rượu bé cưng hứa tặng anh gần năm rồi mà chưa đến tay.
- Em vẫn để nó trên bàn làm việc đây này. Rượu càng lâu càng ngon, anh nhé.
- Vậy hẹn khi nào gặp nhau đi.
- Vâng, dứt khoát rồi!
- Thôi anh ngủ đây. Hôm nay uống hơi nhiều. Chào bé cưng. Chúc ngủ ngon.
- Vâng, em chúc anh ngủ ngon.
@
- Hôm nay anh về nhà sớm thế. Không có độ nào à?
- Lâu lâu anh làm con ngoan. Sao biết anh về nhà?
- Thì có lần anh bảo không online điện thoại, khi nào thấy nick sáng đèn là biết anh về nhà. Khiếp, làm con ngoan thùy mị ghê heng.
- Thùy mị mà sao ghê hả bé cưng? À, con mèo nhà anh bỏ đi cả tháng trời bây giờ dẫn xác về. Bị đập te tua bể đầu, sứt trán, máu me tùm lum, một cái chân què rồi!
- Ôi, tội nó thế. Anh băng bó vết thương cho nó chưa?
- Mẹ anh đang chăm sóc nó.
- Còn ba con mèo kia thế nào hả anh?
- Vẫn bình thường chơi ở đây này.
- Con chó vẫn chơi cùng chứ ạ?
- Ừ, chúng nó sống chung hòa bình với nhau từ ngày con mèo bú sữa con chó đến giờ.
- Anh nhắc em mới nhớ chuyện con chó nhà anh tự nhiên có sữa, loài chó đó hay ghê anh há! Chuyện khó tin nhưng có thật!
- Ừ, thương lắm!
- Hôm nay anh post hình mặc áo sơ mi trắng, đẹp trai nhen!
- Không vào còm khen anh câu nào!
- Em like rồi mà!
- Bé cưng hà tiện lời khen với anh quá! Mà, đổi avatar mới sao không post hình lên cho mọi người ngắm dung nhan xinh đẹp? Toàn chia sẻ clip hài!
- Vui mà anh. Em có thể xem và cười rũ rượi cả ngày không chán.
- Ít ra phải có hình chính chủ!
- Em đã nói với anh rồi mà. Ba em cho chơi Facebook nhưng ông cấm không được post hình cá nhân.
- Ba em khó tính thế. Em chơi mấy năm rồi mà ông ấy vẫn quản chặt thế cơ à? Em đổi nick khác làm sao ông biết được?
- Thôi, ba em khó lắm. À, em kể anh nghe chuyện em bị mất xe máy chưa nhỉ?
- Anh chưa biết!
- Thằng bạn mượn xe máy của em gọi điện báo là mất xe rồi. Em sợ ông cụ khốt biết được chắc nổi trận lôi đình đấy anh ạ.
- Haizz, bạn bè bất cẩn thế! Rồi tính sao?
- Em cũng chưa biết nữa. Đang lo muốn nổ não đây này!
....
@
- Thức khuya vậy bé cưng?
- Em chuẩn bị đi ngủ. Hôm nay anh có chuyện gì vui không?
- Chả có gì, công việc và công việc chán chết đi được.
- Có việc làm vui chứ sao chán hả anh?
- Đôi khi nó làm mình mệt mỏi bé cưng à. Chuyện xe
máy sao rồi? Ông già la mắng dữ không?
- May quá anh ạ. Thằng bạn em nó cắm thôi chứ không phải mất. Mẹ em mang tiền chuộc lại rồi.
- Vậy là ổn há. Ôi, sao bạn bè khiếp thế. Anh là anh tẩy chay ngay mấy thằng lôi thôi đó.
- Vâng, em unfriend nó luôn rồi. Bài học nhớ đời.
- Anh gửi qua tấm hình con chó đang nằm ngủ chung với bốn con mèo, dễ thương không? Coi như lời chúc ngủ ngon nhé!
- Ôi, cưng quá anh ơi! Vâng, em chúc anh ngủ ngon.
@
- Này, bé cưng.
- Sao thế anh?
- Hôm nay anh quyết định rồi!
- Quyết định gì hả anh?
- Gặp em để lấy chai rượu. Chiều mai anh rảnh. Cho anh địa chỉ nhà em, về sớm anh ghé. Hay hẹn nhau ở quán cà phê nào đấy, được không?
- Ối, mai em kẹt rồi.
- Lại nữa. Cứ mỗi lần anh bảo đến gặp em để lấy chai rượu là em bận. Hay thế đấy!
- Giận em rồi hả? Em bận thật mà. Mai sinh nhật đứa bạn, đã hẹn nhau quẩy một trận tưng bừng. Tan việc ra em đi luôn, phải đến khuya mới về. Hẹn ngày khác anh nhé!
- Anh hy vọng lần sau em không vướng chuyện gì. Anh ghi vào sổ hết rồi. Em hứa tặng anh chai rượu hồi tết năm ngoái, anh hẹn gặp em tổng cộng 5 lần bất thành.
- Khiếp, anh làm gì mà nhớ dai và chi tiết đến vậy chứ!
...
@
- Hôm nay có gì vui không bé cưng?
- Hôm nay em lĩnh lương.
- À, em làm công chức nên nhận lương đầu tháng. Bên anh kinh doanh, cuối tháng căn cứ vào bảng chấm công mới có lương. Thế hôm nay có ăn uống đập phá gì không?
- Hôm nay em làm bé ngoan.
- Chúc mừng nhé. Tấm hình em post ban chiều đẹp đấy. Em canh góc hình rất chuẩn.
- Không vào còm khen em lời nào!
- Anh like rồi mà!
....
@
- Hẹn hò đi, bé cưng?
- Ấy chết. Hôm nay anh ăn trúng gì rồi à? Anh sờ tay lên trán xem có ấm đầu không?
- Anh thật đấy! Ngày mai anh sẽ gặp em để lấy chai rượu. Nếu em thoái thác lần nữa anh block em luôn!
- Bình tĩnh, anh. Em chắc hôm nay anh ăn phải quả đắng nào ngoài đường rồi!
- Không, anh dứt khoát, đừng đánh trống lảng. Chiều mai ba giờ. Em bảo cơ quan em ở góc đường D. và Q. phải không? Anh sẽ đợi em trong quán cà phê “Yêu nhau đi”. Em không đến là câu trả lời, nhé!
- Đợi em tí đã, anh.
.....
@
- Mẹ ơi, anh ấy hẹn con ba giờ chiều mai ở quán cà phê. Làm sao đây hả mẹ?
- Dứt khoát phải gặp hả con?
- Vâng mẹ ạ. Anh ấy nói nếu không gặp sẽ unfriend con luôn.
- Đầu giờ chiều ngày mai con hãy nhắn với anh ấy rằng con có việc đột xuất không đi được. Hay, có thể bảo con đang đến nhưng bị mưa, kẹt xe đành xin lỗi hẹn khi khác.
- Mẹ ơi, nhắn cho anh ấy cách nào đây hả mẹ? Anh ấy chỉ online buổi tối khi về nhà. Bao lần đột xuất rồi. Con không muốn anh ấy unfriend con.
- Mẹ sẽ cầu nguyện cho con.
@
- Anh giận em không?
- Giận vì chuyện gì hả
bé cưng?
- Hôm bữa em không đến chỗ hẹn.
- Vậy à. Có chuyện đó sao? Anh quên rồi. Chắc hôm đó say, anh không nhớ. Sorry em.
- Ôi, vậy mà hai hôm nay em lo quá trời. Ngày nào mở Facebook cũng rón rén tìm xem anh đã unfriend em chưa?
- Hai ngày nay anh đi công tác, bận quá không online. Bé cưng ngủ ngoan nhé. Anh phải làm việc tí. Bốn con mèo và con cún hỏi thăm em đấy. Anh gửi qua tấm hình chúng nó ôm nhau nằm ngủ dưới chân anh nè.
- Ôi, thích ghê. Nhà anh buổi tối êm đềm quá. Con mèo có cái sẹo to đùng trên đầu phải bị đánh hôm nọ không anh. Tội nó quá nhỉ. Vâng, anh không giận thì em an tâm rồi. Anh làm việc nhé!
@
- Mẹ ơi, may ghê, anh ấy quên chuyện hôm trước rồi. Nhưng chắc thể nào anh ấy cũng nhắc lại.
- Mẹ sẽ cầu nguyện cho con. Bé yêu của mẹ.
@
- Mấy hôm nay anh đi đâu mà em không thấy?
- Mẹ anh ốm, anh vào viện chăm mẹ.
- Ôi, em không biết. Sorry anh. Bác bị sao thế hả anh?
- Bệnh người già ấy mà. Đã ổn rồi, bé cưng.
- Khi nào bác về nhà hả anh?
- Có thể cuối tuần.
- Mừng quá. Em sẽ cầu nguyện cho bác chóng khỏe.
- Cám ơn em. Mấy hôm nay Facebook có gì vui không?
- Vẫn thế. Lẩu thập cẩm. Họ tranh cãi, gạch đá ném tứ tung vào nhau không thương tiếc, bới bèo ra bọ, buôn bán nhộn nhịp, tiệc tùng ăn uống, con cái học giỏi, đi chơi, chụp hình đẹp, tự sướng, thỉnh thoảng lại triết lý và ghét nhau... Em vẫn trung thành dẫn link các clip hài. Hihi.
- Tự nhiên anh thèm ly rượu của bé cưng. Anh qua nhà em lấy nhé.
- Em đang chơi ở nhà dì. Tiếc thật. Thôi anh nghỉ đi, mấy hôm ở bệnh viện chắc anh cũng mệt rồi, phải không?
@
- Ôi, may quá mẹ ạ.
- Sao thế con?
- Anh ấy vừa bảo là thèm rượu và muốn qua lấy chai rượu.
- Tối rồi mà con, chắc anh ấy ngẫu hứng nói thôi chứ không định vậy đâu.
- Hay anh ấy buồn vì mẹ ốm?
- Có thể.
@
- Bốn năm trời, trừ lúc tôi đi công tác hay bận việc về nhà quá khuya, đêm nào cũng chat với nhau như thế, ông à.
- Ông hẹn tôi ra đây chỉ để kể về những đoạn chat vớ vẩn bốn mươi chưa qua, già chưa tới vậy sao? Ông lấy vợ đi đừng có chanh cốm mãi thế, chướng lắm!
- Ông có nghĩ tình yêu là một thói quen không?
- Lâu quá rồi, từ ngày lao vào sữa, tã đến giờ tôi quên mất tình yêu là gì! Mà, ông có ấm đầu không đấy?
- Tôi hoàn toàn nghiêm túc.
- Ông cứ lửng lửng lơ lơ như thế. Cô ấy mất đã năm năm rồi mà. Không quên được sao?
- Vẫn tỉnh táo. Thế nhưng, cái cảm giác có người đợi mình ở màn hình máy tính khiến chẳng muốn tìm ai nữa. Một nhu cầu có thật.
- Ông sống ảo quá rồi đấy, có khi thành nghiện chứ chẳng chơi.
- Tôi lại nghĩ nó rất thật, sống động, có tiếng cười vui sau những lời dí dỏm, có trách móc, hờn giận và cả lo sợ bị bỏ rơi. Tất cả những điều đó làm nên cảm giác nôn nao thôi thúc trở về nhà có một người đang đợi để cùng sẻ chia những vụn vặt đời thường, những bực dọc bên ngoài và cả những ước mơ không thổ lộ được với ai. Nó như liều doping giúp phấn chấn, phục hồi năng lượng sau một ngày làm việc hay cảm giác nhẹ nhàng được trút bỏ...
- Đúng là ảo giác!
- Cái thói quen tựa lũ chó, mèo được cho ăn đúng giờ, đứa bé chỉ nín khóc khi có hơi mẹ với một thằng đàn ông như tôi thì quả là buồn cười phải không? Nhưng, tôi nghĩ, cuộc sống là như vậy, có khi người ta sống cho những cảm giác không thật vì cái ảo là cần thiết. Nơi đó cho dù có những tranh luận nảy lửa, thách đố phá tan nát đời nhau đến cùng thì cũng đúng theo quy luật vận động và phát triển. Nơi đó, có thể là một sân khấu hoàn hảo cho mình dựa vào, bước đi tự tin hơn, chẳng hạn.
- Nhập đề đủ rồi đó, bây giờ đến phần thân bài đi. Chiều nay tôi phải đón con. Ông còn hơn một tiếng nữa để nói rõ lý do gọi tôi ra đây.
- Một sự lừa đảo. Tôi ở trong trạng thái như sôi lên vì tức tối và mất niềm tin.
- Ai lừa đảo? Cô bé chat với ông hằng đêm hả? Sao ông bảo chưa một lần gặp mặt?
- Ông có nhớ Bích hồi học chung với mình một khóa ở KT không?
- Tôi không chắc lắm.
- Tôi thấy Bích trên Facebook và xin kết bạn. Tò mò tôi qua trang Bích xem có hình ảnh gì về chồng con. Vô tình mở một tấm hình tôi thấy có dòng bình luận của cô bé ấy. Tấm hình không phải do Bích đưa lên mà một người khác đánh dấu qua. Một câu bình luận ngang hàng phải lứa với chủ nhân tấm hình mà tôi tạm gọi là A. Tôi lục tung Facebook của A và tìm mối quan hệ giữa họ với nhau. Tất nhiên không thể dựa vào những thông tin khai báo trên đó, nhưng tự nhiên tôi tin vào con số năm sinh là một người lớn tuổi trên trang cá nhân của A. Trong tôi dấy lên những nghi ngờ chưa bao giờ nghĩ đến. Công cuộc tìm kiếm chẳng dễ dàng gì khi những mối quan hệ thì nhằng nhịt và thông tin lúc sáng lúc tối, có khi bế tắc. Tuy nhiên, lần theo bình luận trên những tấm hình, ánh sáng hé dần ở phía cuối con đường. Mới ngộ ra một điều rằng, bất cứ thứ gì cũng có kẽ hở cho dù giấu kín đến đâu. Tôi thức trắng đêm và tìm thấy loạt ảnh ai đó đánh dấu cô bé ấy. Một vài bình luận khẳng định chính xác người thật, việc thật.
- Lằng nhằng quá, cuối cùng là ai?
- Một phụ nữ, tôi đoán ngoài năm mươi, đẹp, quý phái, sang trọng. Nhưng hình nào cũng mang nét buồn và nỗi cô đơn của người đứng ngoài cuộc chơi.
- Một phụ nữ luống tuổi?
- Chắc chắn. Tôi không hiểu người đó đóng vai một cô bé kém tôi mười tuổi trong suốt bốn năm trời để làm gì?
- Có những người tham gia vào mạng xã hội như chơi trò ú tim, họ diễn đồng thời nhiều vai. Chỉ để vui thôi, không có ý đồ gì hết! Cuộc đời đa dạng là vì thế, không ai đoán được tương lai sẽ có những trò quái chiêu gì nữa. Ông phải chấp nhận điều đó là bình thường. Không phải ai chơi mạng cũng thật thà như đếm kiểu ông đâu. Nếu ông kêu tôi ra cà phê để kể câu chuyện nhạt nhẽo này thì tôi cho rằng không có gì nghiêm trọng hết, rồi ông sẽ mau chóng quên đi. Hãy bỏ theo dõi người ấy và tạm xa Facebook một thời gian.
- Còn một điều nữa hỏi ông.
- Con gái tôi sắp tan trường rồi đấy. Cho ông 10 phút thôi nhé!
- Tối hôm qua tôi đã định unfriend nick đó rồi nhưng vô tình thấy có dòng thông báo hiện lên ông vừa kết bạn với người ấy.
- Ai? Nick là gì? Không chắc tôi nhớ được vì có đến hơn ba ngàn bạn trên đó.
- Hoa mặt trời đỏ.
- Hả, ông nói sao? Đó là một người chị họ xa tôi vừa tìm thấy trên Facebook.
- Ông nói rõ thêm chút?
- Tôi cũng mới biết tin chị ấy có một con gái đã mất trong một tai nạn giao thông bốn năm trước. Nếu còn sống năm nay cô bé hai mươi sáu tuổi.
- Trời!
- Chưa hết, đó là nỗi đau tột cùng của một người mẹ đã đẩy con mình đến chỗ tuyệt vọng khi ngăn cấm cô bé yêu một người hơn cô mười tuổi, đã một lần gãy đổ. Còn nữa, gọi là tai nạn giao thông chứ theo lời các nhân chứng thì người bị nạn chủ động lao vào một chiếc ô tô đang chạy với tốc độ hơi nhanh. Lúc đó hình như là nửa đêm và cô bé trong tình trạng có hơi men!
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.