
Những nhà văn viết báo ở chiến trường Khu V
Ở phía thượng nguồn là Chu Cẩm Phong, nơi cuối dòng là Dương Thị Xuân Quý - các anh các chị đã chọn “đất lành Duy Xuyên” bên dòng Thu Bồn để nằm lại vĩnh viễn.
Bộ trường thiên tiểu thuyết 8 tập Cõi nhân gian của nhà văn Nguyễn Phúc Lộc Thành vừa ra mắt bạn đọc (ảnh).
Sống xa VN hơn 17 năm, Trần Hạ Vi (ảnh), tiến sĩ ngành tài chính ngân hàng ở Đại học Monash, Úc, hiện định cư tại Canada, vừa nỗ lực cố gắng hòa nhập với môi trường mới (cô đang là giảng viên của Trường đại học Saint Francis Xavier, tỉnh bang Nova Scotia, Canada) vừa sáng tác bằng tiếng Việt như một nguồn vui tinh thần và kết nối với nguồn cội quê hương.
1. Chị về hưu sau anh 2 năm. Tiền chế độ cộng với các khoản mà cơ quan hỗ trợ từ các quỹ gì đó (chị không quan tâm nên không rõ, vả lại đến lúc rời khỏi cơ quan, người ta cho là quý rồi, thắc mắc làm chi) tổng cộng được hơn ba trăm triệu. Đây là số tiền lớn nhất chị lãnh được trong cuộc đời ba mươi năm đi làm chỉ một cơ quan; chức vụ cao nhất, cuối cùng là phó phòng hành chính quản trị nên đối với chị là quá tốt.
Đã ngoài tám mươi, nhưng ông Ngọ lại không có được cái vóc dáng cân đối đẹp hài hòa như ca sĩ tài tử Ngọc Bảo. Co ro cúm rúm, thân hình ông chỉ còn là sự chắp nối của những lóng xương khô. Thịt mỡ tiêu hao cả, chân tay ông chỉ một lớp da bọc, riêng đầu gối và mắt cá chân thì đều đã hóa sừng.
Bây giờ anh Tường nằm đó. Căn phòng bệnh viện giá cao có hai giường. Anh ấy nằm đó. Vân vẫn đứng trân trân cuối chân giường.
thôi thì ngồi với nhau chút nữa
nắng về rồi
nắng ngọt như siro cây phong trong rừng đông năm cũ
tinh khiết môi hôn
Tháng giêng rét chớm hoa đào
Mưa như phấn rắc thơm vào chiêm bao
Sông nghiêng cho sóng dạt dào
Anh nghiêng chẳng biết phía nào có em
Tiếng trẻ giòn tan trong nắng sớm
Chậu quất mọng vàng quả xum xuê
Rón rén tết về trong gió thoảng
Rưng rưng lòng bỗng thấy bộn bề
Ngày mai, ừ nhé. Mềm môi
Một góc phố. Một chỗ ngồi. Nến thơm
Ngày lại qua tháng năm chừng trước ngõ
Mắt thơ ngây nay biếc một bầu trời
Đời thênh thang cũng quay về lối nhỏ
Mấy mươi năm chưa khản cả tiếng cười
Một mình lạc giữa trời xa
Mượn ai đây chút quê nhà nương thân