Một chiều của 19 năm nước, chiều 3.3.1999, con hẻm nhỏ ở TX.An Khê (Gia Lai), vùng đất nằm vắt ngang tuyến Quốc lộ 19, xôn xao khi đón thành viên mới của xóm là một cô bé chỉ nặng hơn 1,5 kg dù cô bé đã qua “9 tháng 10 ngày”. 

Cô bé nhỏ xíu, đỏ hỏn, mình chỉ to hơn lon bia 330ml một tẹo, hai bàn tay, bàn chân khẳng khiu, chẳng lớn hơn búp bê là mấy. Mẹ gọi cô là Xíu, bé như chính cô. Bù cho thân hình nhỏ quá mức tưởng tượng là một đôi mắt to tròn, một đôi môi đỏ chúm chím xinh xắn.

Lên 2, lên 3, rồi lên 4 tuổi, Xíu vẫn bé như cái kẹo. Xíu trở thành “nàng út ống tre” của những người sống trong con hẻm nhỏ ấy. Đi đâu về, có món gì ngon, mọi người cũng dành cho Xíu một phần. Những bữa cơm hằng ngày của nhiều gia đình, Xíu cũng được ưu ái gọi sang dùng cơm chỉ để cô bé “lớn được chút nào hay chút ấy".

Lên 6 tuổi, mẹ xin cho Xíu vào học lớp Lá ở trường mầm non Sao Mai sau mấy năm lần lữa cho Xíu ở nhà chỉ vì con quá nhỏ. Ngày nhập học, Xíu vừa “chào cô” thì cô giáo ra hướng dẫn Xíu xuống lớp… mầm, bởi “lớp của con ở trên lầu, lớp này giành cho các bạn lớn hơn nhé”. Mẹ phải giải thích, trình giấy tờ, Xíu mới được vào lớp Lá.

Ngày vào lớp 1, Xíu 7 tuổi nhưng chỉ cao 90cm, nặng hơn 9 kg. Chiếc cặp với mớ sách, tập quá to và quá sức của Xíu. Ngày khai giảng, ba phải mang cặp vào tận lớp giúp Xíu. Chưa kể, mẹ phải trang bị cho Xíu gối và không ít lần Xíu phải kê cặp để ngồi, chỉ để có thể… lú đầu lên khỏi mép bàn. Và cũng từ đấy, bàn đầu luôn là chỗ ngồi của Xíu, đến tận lớp 12.

“Từ lớp 1, Xíu bắt đầu biết mình nhỏ hơn các bạn thế nào”, Xíu nhớ lại.

Bàn tay khẳng khiu như trẻ lên 4 khiến Xíu khó khăn khi cầm viết chì để tập viết đầy trang giấy học trò.

“Nhưng Xíu không có buồn đâu, Xíu biết là mình nhỏ, nhỏ hơn mấy bạn nhưng Xíu có buồn thì cũng có lớn hơn các bạn đâu nên Xíu thoải mái lắm”, Xíu tâm tình.

Và suốt 12 năm đi học, Xíu luôn có những người bạn dễ thương giúp cô mang cặp và đưa đón đi học.


“Nhiều lúc muốn làm cái này, làm cái kia nhưng Xíu nhỏ quá, tay chân nhỏ xíu, người cũng chút xíu, sức thì yếu nên làm không được. Lắm lúc Xíu khóc vì mình quá nhỏ, nhưng khóc rồi lại thôi, Xíu lại vui vì mình cần phải tiếp tục sống”, Xíu tâm sự.

Ngày đầu tiên thấy mình có kinh nguyệt, cô nữ sinh lớp 8 khi ấy chỉ cao hơn 1m và vừa qua mốc 15kg, khấp khởi mừng với hy vọng “mình dậy thì và hy vọng mình cao hơn 1 chút”. Nhưng mỗi một tuổi, Xíu chỉ cao thêm 1 tẹo, chỉ vài cm và tăng thêm 1 đến 2 kg, có năm không tăng được kilogram nào. 15 tuổi, Xíu chỉ bằng bé gái 5 tuổi. Ngày đi làm chứng minh nhân dân (CMND), một số cán bộ công an phụ trách làm thủ tục thấy Xíu chỉ bảo: “Con về đi, con còn nhỏ xíu mà làm chứng minh nhân dân nỗi gì”. Xíu trình giấy khai sinh và một số giấy tờ khác vẫn không được. Ba Xíu và nhiều người phải chứng mình Xíu đã đủ tuổi thì cô bé mới được cấp CMND.

“Ngày bước chân vào lớp 10, nhìn các bạn xúng xính trong tà áo dài, tự dưng nước mắt Xíu cứ chảy. Xíu nghĩ cả trường ai cũng mặc áo trắng, mấy bạn nữ mặc áo dài trắng thật xinh, còn Xíu…”, Trâm bỏ rơi câu nói. 

Xin miễn mặc áo dài không được, cô nữ sinh bé tẹo đến trường với bộ áo dài trắng mướt dành cho bé gái… 5 tuổi.Và ba năm cuối cấp của tuổi học trò, Xíu vẫn đến trường đều đặn với những người bạn lớn gấp 2 - 3 lần mình khi Xíu chỉ mới 120cm và cân nặng chưa đầy 20kg.

“Điều Xíu buồn nhất là Xíu phải thi lại mấy môn, Xíu học không nổi dù Xíu cố gắng dữ lắm”, Xíu thú thật.

Tốt nghiệp 12 với mảnh bằng khen học sinh tiên tiến, với Xíu đó là một niềm hạnh phúc không thể tả. Và việc dừng lại trước ngưỡng cửa đại học với Xíu đó là một nỗi buồn mà cô vui vẻ chấp nhận vì “Xíu biết sức mình có hạn, có đậu đại học thì Xíu cũng không học nổi”.



Chia tay các bạn, người thì vào đại học, người đi học cao đẳng, người đi học nghề, còn Xíu chỉ quanh quẩn ở nhà và nghĩ mình sẽ xin phụ việc nhẹ nhàng để đỡ buồn và có tiền xài. Nhưng với vóc dáng của mình, Xíu vẫn quá nhỏ để có thể làm bất kỳ việc gì. 

 Một tối buồn, Xíu đập con heo đất mình nuôi cả năm qua. Được 1 triệu đồng. Đó là tiền Xíu “nhín” từ tiền ăn 20.000 đồng mẹ cho mỗi ngày, tiền lì xì… Thấy quảng cáo cơm cháy chiên gà xé khô, Xíu đánh liều khởi nghiệp với món ăn vặt này.

Xíu không thể tự chạy xe máy hoặc xe đạp nên có khách mua hàng là Xíu nhờ ba, anh hai hoặc bạn bè đi giao giúp. Túc tắc bán cơm cháy chiên, rồi bán son môi, giỏ xách, cả quần áo, từ 1 triệu đồng tiền vốn, sau gần 1 năm, Xíu tích lũy được hơn 20 triệu. Ba mẹ Xíu mừng cho con gái út bé bỏng của mình. Ông bà khuyên Xíu cứ để dành thêm và để… dưỡng già. Xíu biết ba mẹ lo cho Xíu nhưng Xíu không cam lòng.

Trước Tết Mậu Tuất vừa rồi, Xíu quyết “đánh lớn”, bung hết tiền mua quần áo trẻ em về bán vì Xíu thấy mặt hàng này hợp với mình, nhất là khi Xíu chỉ mặc vừa quần áo cho bé gái từ 5 đến 7 tuổi. Không có vốn để mở shop, Xíu chỉ có thể bán hàng online bằng cách tổ chức livestream bán hàng qua mạng facebook. “Cùng lắm thì ế hàng, hết vốn thì Xíu lại đi phụ mẹ bán bánh mình rồi lại tích cóp chứ sợ gì”, cô nhỏ cho biết.

Cô gái nhỏ xinh xắn có hơn 58.000 người kết bạn và theo dõi facebook. Mỗi lần Xíu livestream bán hàng, hàng ngàn lượt chia sẻ và hàng chục ngàn lượt người truy cập chỉ để xem “con nhỏ dễ thương quá, bé tí mà nói chuyện dễ thương” và “chỉ để nghe giọng xứ nẫu của Xíu”. “Xíu livestream để bán hàng nhưng ai xem cũng comment… hỏi tuổi. Không ít người chửi thẳng trên facebook Xíu là “đồ con nít ranh”, “mới bi lớn mà bày đặt son môi”, “chút xíu mà đi bán hàng”… Thậm chí có người còn bảo “ranh sớm quá ”… Xíu trả lời tuổi không nổi riết Xíu bực luôn”, Xíu cho biết.

“19 tuổi rồi mà Xíu nhỏ hơn mấy đứa cháu trong xóm dù nó 6, 7 tuổi. Nhiều người thấy Xíu vẫn hay chỉ trỏ bảo “con lùn già chát” nhưng Xíu tự tin về mình. Xíu có thể tự làm ra tiền, Xíu có thể tự nuôi mình. Xíu cũng quen với việc mình quá nhỏ và Xíu nghĩ là mình đã và vẫn sống ổn”, cô gái 19 tuổi tâm tình.

 “Xíu đã từng yêu ai chưa?”, tôi hỏi và cô bé trầm mặc: “Đừng kể chuyện này được không ạ? Xíu sợ mọi người cười Xíu”. Nhưng rồi cô bé cũng kể, cô có một mối tình thuở học trò. “Bạn đó thương Xíu vì nhiều thứ nhưng thương nhất là vì Xíu… bé xíu. Ba mẹ bạn ấy cũng chịu, bảo Xíu không phải lo chuyện về sau. Nhưng Xíu biết mình không nên làm khổ người ta và Xíu bắt mình phải kết thúc”, cô tâm tình với đôi mắt chợt đượm buồn. Và rồi rất nhanh, cô lại tíu tít về những dự án của mình.

 “Cách đây mấy năm, một người nào đó đã lấy hình Xíu trên facebook cá nhân rồi viết trên một diễn đàn. Người đó không hề nói chuyện với Xíu nhưng viết rất nhiều thứ và Xíu “được” chửi bằng rất nhiều từ nặng nề. Xíu khóc, Xíu đóng mạng xã hội”, Xíu kể lại một kỷ niệm buồn với mạng xã hội. Mấy năm qua, Xíu trưởng thành hơn, giờ Xíu tự tin dùng lại mạng xã hội và nơi này trở thành kênh để Xíu khởi nghiệp. Dẫu vậy, sức của Xíu có hạn, mỗi lần tổ chức livestream khoảng 4 tiếng là sau đó tay chân đau rụng rời, cổ họng thì khô khốc và đau nên Xíu phải nghỉ dưỡng sức. Khỏe lại một chút, cô gái bé nhỏ lại tiếp tục những với những buổi livestream của mình.

“Xíu chẳng dám mơ gì, Xíu cũng không biết ước mơ của mình là gì cả. Lời cầu nguyện nhiều nhất của Xíu suốt mười mấy năm qua là cho Xíu cao hơn, lớn nhanh hơn nhưng Xíu biết có ước thì cũng không được”, cô gái 19 tuổi tâm tình.

Tác giả : Lam Nguyên

Báo Thanh Niên
08.05.2018
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.

Top