Bên dòng sông biên giới Triều Tiên

18/10/2015 08:01 GMT+7

Nếu Triều Tiên là đất nước thu hút nhiều sự quan tâm, tò mò của thế giới nhất khiến người ta ham muốn khám phá bởi muôn vàn khó khăn và thử thách để được vào, thì Đan Đông - thành phố bên sông biên giới phía Trung Quốc cũng hưởng lợi kha khá từ những dịch vụ du lịch ăn theo.

Nếu Triều Tiên là đất nước thu hút nhiều sự quan tâm, tò mò của thế giới nhất và khiến người ta ham muốn khám phá bởi muôn vàn khó khăn và thử thách để được bước chân vào, thì Đan Đông - thành phố bên sông biên giới phía Trung Quốc cũng được hưởng lợi kha khá từ những dịch vụ du lịch ăn theo.

Nhà cửa san sát phía Đan ĐôngNhà cửa san sát phía Đan Đông
Đan Đông cũng như những thành phố đang phát triển khác của Trung Quốc, nhiều khu nhà cao tầng lừng lững, siêu thị đông đúc, công viên cây xanh luôn ầm ĩ tiếng nhạc của người dân tụ tập múa hát, tập thể dục. Tesco, một thương hiệu siêu thị lớn của Anh, to lớn và bề thế ở ngay vị trí trung tâm của thành phố, chứng tỏ sự nỗ lực hội nhập và phát triển của một thành phố phía bắc xa xôi.
Đối nghịch với những tòa nhà cao tầng san sát, không khí đặc quánh sương mù trộn lẫn khói bụi ô nhiễm và tiếng ồn của bên bờ Đan Đông, ở bờ bên kia, dường như đang chìm trong một không gian tĩnh mịch và bí ẩn. Những khu đất trống trải dài thoai thoải, rải rác đâu đó là vài ngôi nhà xưởng và ống khói. Sunuiji phía Triều Tiên lặng lẽ như một vùng quê ngoại ô yên ả.
Kiếm sống nhờ con sông biên giới
Chỉ cần dạo một vòng xuống phố là gặp ngay những người phụ nữ địa phương chạy đến, cho khách xem tờ giấy có in hình ảnh và ra rả thông tin giá cả về các tour đi thuyền dọc biên giới. Người này vừa đi người khác lại đến, cam kết giá rẻ nhất và đi lâu nhất. Cứ thế, khoảng nửa giờ chúng tôi đếm được 5 người chào đón với giá cả khác nhau.
Dẫn khách sử dụng dịch vụ thuyền du lịch ra giữa dòng Yalu (người Việt quen gọi là sông Áp Lục) để ngắm bờ bên kia trong khoảng nửa giờ với giá trên dưới 100 tệ (350.000 đồng) là nguồn thu nhập của rất đông bộ phận dân lao động ở đây. Bên cạnh đó là các nhà hàng bắc Triều Tiên, quán nướng kiểu Triều Tiên, những quán trà, cà phê, khách sạn mọc như nấm sau mưa chủ yếu phục vụ cho khách du lịch phương xa.
Những công ty du lịch chuyên thiết kế tour từ Bắc Kinh sang Bình Nhưỡng cũng làm ăn khấm khá bởi giá cả cắt cổ. Để có được visa du lịch sang Bình Nhưỡng, bạn phải trả chi phí khoảng hơn 500 USD cho tour 3 ngày, nếu là người nước ngoài, giá tour cho 5 ngày có khi lên đến 2.000 USD và tất nhiên, kèm theo rất nhiều những điều kiện khác như không được mang theo máy ảnh chuyên nghiệp, máy ghi âm, không mang theo điện thoại, máy tính xách tay, phải đi theo đoàn và có hướng dẫn viên đi kèm; và chưa hết, không phải ai cũng có thể được cấp visa hay giấy thông hành, tùy vào lai lịch của bạn. Chẳng hạn, nếu bạn mang quốc tịch Mỹ thì hãy bỏ ngay hy vọng đó sớm. Hoặc có lỡ khai mình là nhà báo thì cơ may chỉ còn một vài phần trăm.
Đan Đông là thành phố ảnh hưởng văn hóa của Triều Tiên nhiều nhất. Có hàng trăm người Triều Tiên hiện đang sinh sống và làm việc tại đây với các công việc phục vụ nhà hàng, lái xe, làm kinh doanh nhỏ lẻ... Các cửa hiệu luôn có hai thứ tiếng Trung Quốc và Triều Tiên. Đến ẩm thực cũng na ná giống nhau. Nếu muốn tìm hiểu về CHDCND Triều Tiên mà không phải tiêu một mớ tiền sang bờ bên kia, thì Đan Đông có thể gọi là một lựa chọn tương đối chấp nhận được.
Ăn món Triều Tiên
Đan Đông nổi tiếng với các nhà hàng Triều Tiên chính thống và ngon nhất Trung Quốc. Vì vậy, chúng tôi cũng muốn thử. Nghe nói, tất cả các phục vụ viên của nhà hàng đều được chính phủ Bình Nhưỡng tuyển chọn gắt gao và huấn luyện kỹ càng nên cô nào cũng xinh đẹp và đa tài. Các cô này nói tiếng Triều Tiên, tiếng Anh và cả tiếng Trung nhưng tất nhiên, họ sẽ chỉ nói bằng tiếng Triều Tiên.
Bên kia sông là Sunuiji của Triều Tiên - Ảnh: Hương TônBên kia sông là Sunuiji của Triều Tiên - Ảnh: Hương Tôn
Chúng tôi chọn một nhà hàng Triều Tiên khá to nằm ngay trục đường chính ven sông. Phía sau chiếc cửa ra vào bằng kính là một cô gái cao ráo có làn da trắng, mắt một mí, tóc đen, mặc bộ hanbok màu hồng duyên dáng, điệu đà thật thu hút.
Quán ăn rộng mà chỉ vài bàn có khách nhưng có đến 6, 7 cô phục vụ. Đúng quả như lời đồn, cô nào cũng da trắng, duyên dáng, mang vẻ đẹp rất đặc trưng của người Triều Tiên và đặc biệt là nét đẹp rất tự nhiên, không dao kéo như kiểu các cô ca sĩ diễn viên Hàn Quốc. Kay, một nhiếp ảnh gia tự do người Nam Mỹ đưa máy lên chụp ảnh, ngay lập tức cô phục vụ mặc vest vừa nãy đến bên bàn nhắc nhở quy định không được chụp ảnh. Có thể là do máy ảnh của Kay quá to và là máy chuyên nghiệp nên chắc không được. Tôi đưa điện thoại lên nhanh chóng chụp 1 tấm các cô tiếp tân mặc áo hanbok truyền thống. Lại một lần nữa cô gái đến nhắc nhở.
Chúng tôi tạm thời dẹp máy ảnh sang một bên và thưởng thức bữa tối vừa được dọn lên. Ti vi đang chiếu một vở ca kịch của Triều Tiên, diễn viên mặc quân phục, để tóc kiểu thập niên 1980, vừa hát, vừa cười tươi phơi phới.
Một lúc sau, tất cả các cô phục vụ đều rút lui vào trong thay trang phục. Một cô gái mặc đồ hanbok màu đỏ thêu hoa trắng, tóc chải ngược búi ra sau, gài trâm ngọc, trông thật kiều diễm bước ra khiến tất cả mọi người đều nhất loạt dừng đũa và ngắm nhìn. Cô gái nhẹ nhàng giới thiệu buổi biểu diễn bắt đầu. Các cô ban nãy còn mặc vest nghiêm túc giờ trông thật xinh xắn và khác lạ với hanbok đủ màu. Các cô gái biến hóa khôn lường, lúc thì hanbok, lúc thì váy suôn dài, tiết mục sau đã thấy mặc thổ cẩm. Cô gái phục vụ bàn tôi vừa nãy vừa hát đơn ca ở tiết mục này, sau đó đã thấy múa điệu truyền thống uyển chuyển đẹp mắt.
Bất ngờ hơn cả là tiết mục sau cùng, tôi thấy cô ấy lên sân khấu đánh trống trông rất dạn dĩ và điệu nghệ, vẻ khép nép ban nãy biến đi đâu mất. Tôi không ngớt trầm trồ thán phục. Tính cả ban nhạc và ca sĩ khoảng 8 người thay phiên nhau nên ai cũng có thể múa, hát đàn guiita, organ hay đánh trống. Tiết mục nào cũng vô cùng đặc sắc khiến thực khách vỗ tay liên tục. Tài nghệ của các cô gái này, so với lời đồn quả không sai. Kay không thể nhịn được, nhân lúc không ai để ý lén đưa máy ảnh lên chụp. Một cô đứng ngay cánh cửa chờ đến tiết mục của mình nhanh chóng phát hiện ra và nghiêm mặt nhắc nhở Kay lần cuối cùng, đồng thời đứng luôn ở bàn chúng tôi canh chừng. Tôi và Kay nhìn nhau lắc đầu, lè lưỡi.
Khi buổi biểu diễn chấm dứt, cô phục vụ vừa rồi trông rất ngầu bên dàn trống như thế giờ đã khoác lại bộ vest cũ và quay trở lại bàn tôi với nụ cười thật tươi. Tôi khen cô liên tục khiến cô ngượng ngùng đỏ mặt và nói cảm ơn bằng tiếng Trung lo lớ. Kay đùa, chắc tao yêu mất rồi, người gì mà xinh và giỏi thế không biết.
Nhiều bạn bè tôi ở Hà Nội, TP.HCM khi nghe kể đều nói ở các nhà hàng Triều Tiên tại 2 thành phố này cũng hoạt động cùng một cung cách và kịch bản y như vậy.
Đan Đông, đối với những người thích điểm danh những điểm đến nổi tiếng trên thế giới, thì cái tên này có vẻ như thật xa lạ. Tuy nhiên, Đan Đông lại là một thành phố trọng điểm về chính trị và thương mại của vùng Đông Bắc Trung Quốc.
Bởi nơi đây là thành phố giáp với Sunuiji, thành phố biên giới của Bắc Triều Tiên, và cũng là điểm giao thương quan trọng của hai nước. Ở đây cũng có cây cầu Hữu Nghị bắc qua sông Yalu, mang những chuyến tàu lửa xuôi ngược từ Bình Nhưỡng đi Thẩm Dương, Bắc Kinh hay qua thẳng thủ đô Moscow.
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.