Chỉ còn em và anh

13/10/2011 18:22 GMT+7

Anh chị đã qua tuổi ngũ tuần. Tấm ảnh cưới của hai vợ chồng, nụ cười rạng rỡ tinh khôi treo trên tường thế kia, mà giờ đây hai mái đầu tóc đã bạc gần hết, gương mặt mệt mỏi phôi pha, chẳng thể nhận ra từng đường nét trai thanh, nữ tú ngày xưa…

Con gái đi lấy chồng ở tận Đà Nẵng, một năm mới thu xếp về thăm cha mẹ một lần. Con trai được học bổng đi du học ở Singapore đã sáu tháng… Hàng xóm thì toàn người nước ngoài sinh sống, mà họ cũng đi làm từ sáng đến tối mịt mới về.

Trong nhà ít có tiếng nói tiếng cười. Chị đã nghỉ hưu. Nhiều khi chị phải mở tivi và đài thật to cho đỡ hiu quạnh. Vợ chồng không ai nói ra, nhưng chẳng dám giận nhau, vì có hai con người trong một ngôi nhà mà giận thì làm sao sống nổi…

Trước đây bận đi làm, rồi lo cho con nhỏ, chị để anh tự lo, nhưng bây giờ quỹ thời gian nhiều, chị chăm sóc anh từng li từng tí… “Anh ngồi lên ghế này mà xỏ giày, đứng thế trượt chân thì khổ…”.

Hằng ngày chị đi chợ, dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm chờ anh đi làm về. Từng bát canh rau non tươi xanh, nồi cá bống kho vàng ươm màu nghệ, chị nấu với tất cả sự chăm chút và tình yêu thương…

Anh đi chơi thể thao về, mở tủ lạnh ra đã có sẵn bát chè thơm ngát hương sen, long nhãn hoặc sắn dây… mát bổ đợi chờ. Chị ngồi bên cạnh ngắm anh ăn xong bát chè mới đứng lên. Anh hỏi: “Sao em không ăn?”, “Nhìn anh ăn là em thấy no rồi”…

Anh chợt thấy lòng mình chùng xuống. Cảm động. n hận với những gì mình đã đối xử không tốt xưa nay, đã trót sai lầm với vợ trong những năm tháng tuổi trẻ… Anh ôm chị vào lòng. Nắng chiều đã tắt, đêm sắp buông. Bây giờ chỉ còn anh và em.

Nguyễn Hoài Sâm (TP.HCM)

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.