Quê tôi là vùng bán sơn địa nằm ở phía nam tỉnh Quảng Ngãi. Núi non điệp trùng, bốn mùa tươi xanh cây lá. Nơi ấy, mang lại cho người dân quê nguồn củi đun nấu mỗi bữa cơm trong gia đình và những loại hoa trái đẫm hương vị núi rừng.
Sau giờ đến lớp, lũ trẻ chúng tôi lùa bò lên núi, rồi tỏa đi tìm các loại trái rừng. Đôi mắt thơ ngây ánh lên niềm vui khi phát hiện chùm chà là chín đen bóng láng, những quả mùng quân đỏ sẫm hay sim tím căng tròn mọng nước. Những cơn gió thu mát dịu lướt trên núi đồi báo hiệu mùa bứa chín khiến cõi lòng lâng lâng vui sướng.
tin liên quan
Cháo lòng 'cô chảnh' 36 năm ở Sài GònNhững quả bứa xanh bám vào cành cây cao từ 5 - 7 m, rung rinh trong ánh mắt trẻ thơ. Thu sang, nắng vàng trải khắp núi đồi. Trời xanh thẳm lơ lửng vầng mây trắng bay. Những chiếc lá rời cành cuốn theo chiều gió trước khi về với đất. Nắng thu ve vuốt làm cho vỏ quả bứa dần chuyển sang vàng nhạt, đẹp mơ màng giữa tán lá mướt xanh.
Lũ bò nhởn nhơ gặm cỏ, chui rúc, ẩn hiện sau lùm cây, lũ trẻ chúng tôi tụ tập bên những gốc bứa. Đứa lớn nhất trong nhóm vội trèo lên cây đưa tay hái lấy và dùng cây khoèo những quả bám nơi cành xa. Ở bên dưới, chúng tôi tíu tít nói cười, đón lấy những quả vừa rời khỏi cành với niềm vui khôn tả. Cả bọn quây quần dưới bóng cây râm mát cùng nhau thưởng thức loại quả đậm đà hương vị núi rừng giữa chiều phai nắng.
Nhiều người cẩn thận dùng dao bóc bỏ lớp vỏ ngoài rồi chậm rãi thưởng thức vị chua và ngọt từ những múi bứa trông thật bắt mắt. Nhưng lũ trẻ chúng tôi ngày ấy có cách ăn bứa khá lạ lẫm trong thời đại văn minh. Đấy là rửa sạch hay lau những hạt bụi li ti rồi dùng răng cắn bỏ lớp vỏ bên ngoài. Vị chát từ vỏ bứa đọng nơi đầu lưỡi. Tiếp đến là vị chua và cuối cùng là vị ngọt dịu từ những múi bứa màu vàng nhạt, ngon đến ngỡ ngàng. Đời người nếm trải chua chát rồi đến ngọt lành thì thật là thú vị.
Những cây bứa với chùm quả treo lủng lẳng giờ vắng bóng, thay vào đó là rừng keo nguyên liệu xanh ngút ngàn. Nhưng mỗi khi đến mùa bứa chín, nhiều người vẫn lặn lội lên vùng cao tìm hái loại quả đậm đà hương vị núi rừng rồi chuyển về miền xuôi. Dẫu tóc đã nhuốm màu sương gió, nhưng tôi và những người bạn vẫn thường tìm mua loại quả từng “tẩm” vị chát hòa cùng chua lẫn ngọt vào ký ức tuổi thơ.
Bình luận (0)