Tôi không biết, ai trong các anh vui vì đã được nhìn con nhỏ đón Trung thu đêm trước. Có nhiều không những ai trong các anh nhìn trăng mà nhớ con nơi xa. Tôi không biết có bao người trong các anh đã kịp mua bánh trung thu biếu bố mẹ già.
Bánh trung thu năm nay nhiều, nhưng không rẻ. Có ai là công nhân mà có nhiều tiền?
Trên các màn hình internet và TV, chiếc băng ca chở anh trượt vội, nơi đầu anh khoảng đỏ máu loang. Những chiếc ghế nơi các đồng bào của anh nằm, giơ cao tay hiến máu. Máu kêu máu, chỉ các chị, các anh đến kịp. Chúng tôi ở quá xa. Đầu buổi sáng, chúng tôi rời nhà để vội làm những việc của mình. Nhiều việc là có ích, nhiều việc là theo quán tính, nhiều việc đột ngột nhận ra là quá đỗi vô tâm, khi nhìn thấy những dòng tin choáng váng.
Dẫu day dứt, dẫu bức xúc - cả với người và với mình, dẫu nhiều khi chán nản... thì trước nay tôi vẫn tin, rằng đất nước mai sau sẽ hồng hào da thịt. Rằng đất nước mai sau những con đường rộng phẳng ửng hồng trong nắng ban mai. Con cháu chúng ta vừa nghe nhạc vừa lái xe băng qua các cây cầu. Dưới là những dòng sông Việt, đẹp và thương đến nao lòng.
Khi khánh thành cây cầu, đừng cắt băng đỏ. Hãy đốt những nén nhang. Nhớ về những người không thể một lần nữa mua bánh trung thu cho con, cho bố mẹ già.
Mà Trung thu thì vẫn mãi năm nào cũng có.
26.9.2007
Trần Chí Hiển
Bình luận (0)