Một năm trọ học ở trường Cao đẳng Xây dựng số 3, Hiệp miệt mài ôn lại kiến thức và đã giấu kín chuyện này cho đến ngày ra thi lại ngành Kỹ thuật Công nghiệp ở Cụm thi Quy Nhơn. Tôi thật sự xúc động khi nghe Hiệp thủ thỉ: “Nói ra sợ mẹ em buồn, có khi giận dỗi lại “kình” em. Em luôn tâm niệm một điều mà em đã bắt gặp trong sách: Hành trình nghìn dặm bắt đầu từ một bước nhỏ, thành tích lớn nhất thoạt tiên là những giấc mơ. Em sẽ thổ lộ và xin lỗi mẹ khi có kết quả thi như mong muốn. Có lẽ đến lúc đó, mẹ cũng sẽ thương”.
Đón xe ra Quy Nhơn dự thi một mình, trong túi Hiệp chỉ có vỏn vẹn 150.000 đồng. Hiệp bảo đó là số tiền tích cóp được sau một tháng nhịn ăn sáng và sự “tiếp sức” của 4 người bạn cùng phòng trọ. Biết hoàn cảnh ngặt nghèo của Hiệp, anh chị em ở Tỉnh đoàn Bình Định đã hỗ trợ phiếu ăn miễn phí dành cho thí sinh nghèo cho Hiệp trong những ngày thi. Chứng kiến những sĩ tử khác được người nhà đưa đón, kề vai sát cánh lo cơm ăn nước uống, tôi thấy chạnh lòng cho Hiệp. Hỏi có buồn không? Hiệp chỉ cười hiền: “Dạ. Có chi đâu anh”.
Hiệp đang ấp ủ trong mình một khát vọng chữ nghĩa cháy bỏng. Dường như mọi gian khó không thôi ngăn được giấc mơ tương lai của chàng trai này để mong có được cơ hội bù đắp cho mẹ, cho bố. Tất cả là bắt đầu. Tất cả đang chờ đón bạn phía trước. Tôi tâm sự với Hiệp điều này và mong Hiệp gặp thật nhiều may mắn trên đường đời...
Đình Phú
Bình luận (0)