Không phải là những vần thơ du dương hay những câu chuyện éo le gay cấn, tạp bút dường như chỉ dành cho những ai biết “sống chậm” hoặc chí ít cũng dành cho mình những giây phút nhẩn nha nêm nếm giữa bộn bề vất vả lo toan. Tỉ mỉ nhưng không rề rà, lan man nhưng không bao đồng, người đọc có thể theo người viết thả hồn mình theo mùa đến mùa đi, có thể trôi lan man theo những mùi hương xưa cũ, có thể nhói lòng vì nhớ thương cái vị cá kho tiêu ngày xưa...
Để rồi, bần thần tự hỏi, phải chăng ta đã quên đi, đã phũ phàng những góc khuất thật êm đẹp, thật dịu dàng mà đời đã âm thầm ban tặng. Cuộc sống không bao giờ khép lại với bất cứ ai, miễn là ta chịu mở lòng. Phải chăng, tác giả đã đánh động được điều này bằng lối viết giản dị, chân phương và gần gũi?
Đào Thị Thanh Tuyền đang là một nữ kỹ sư ở Nha Trang, chị đã chọn cho mình nghề tay trái đầy trắc trở nhưng cũng không kém phần thi vị; Sài Gòn, chè mè đen và giai điệu Boléro là cuốn sách thứ 8 của chị chỉ sau hơn 10 năm làm bạn với văn chương, với báo chí. Mùa, mùi, vị là ba điểm nhấn khá thú vị trong tập sách này, mà có lẽ, còn cho cả chúng ta.
Ái Duy
* Đọc Sài Gòn, chè mè đen và giai điệu Boléro, tạp bút của Đào Thị Thanh Tuyền, NXB Văn hóa - Văn nghệ TP HCM 9/2012.
Bình luận (0)