Mùi hương

09/06/2007 22:53 GMT+7

Tôi là một chàng trai thông minh, trẻ trung, dễ thương, nhút nhát và dịu dàng. Tôi biết chắc mình là một mẫu đàn ông lý tưởng. Nhưng khốn khổ chưa và cũng đáng ngạc nhiên chưa, khi các cô gái lại không biết điều đó.

Các cô gái hôm nay sao mà phù phiếm. Và chả thể nào đoán trước được. Khi gặp một thiếu nữ xinh đẹp, tôi cố chứng tỏ thông minh thì nàng cho biết là nàng thích mẫu người đàn ông khỏe mạnh. Khi gặp một thiếu nữ xinh đẹp khác, tôi chứng tỏ mình khỏe mạnh thì nàng tuyên bố chỉ thích đàn ông nhạy cảm. Còn lúc gặp một cô xinh đẹp cuối cùng, tôi khoe sự nhạy cảm thì nàng khẳng định nàng chỉ thích đàn ông có dáng phong trần. Tôi tuyệt vọng. Tôi chán nản. Tôi bất cần. Tôi muốn sống cho tôi... Ăn mặc đẹp, đi xe đẹp, vào các tiệm ăn đẹp, tôi tận hưởng những cảm giác sang trọng để tự ngưỡng mộ mình.

Chính lúc ấy, tôi gặp nàng. Nàng xinh xắn, nàng cá tính và quyết liệt. Ngay phút đầu tiên gặp gỡ, nàng đã chỉ tay vào mặt tôi và nói lớn:

- Anh kia, em yêu anh.

Tôi choáng váng. Dù là một đàn ông thế kỷ 21 hiện đại, tôi cũng chưa quen với cách tỏ tình nhanh và mạnh đến thế.

Tôi run run hỏi:

- Vì sao, thưa cô?

Nàng tuyên bố:

- Không phải vì đẹp trai, không phải vì học thức. Chỉ vì anh có một mùi hương đặc biệt.

Mùi hương? Thôi đúng rồi, tôi đang xài một loại nước hoa mới ra lò, được bày bán công khai tại siêu thị. Nó tỏa ra một mùi rất kỳ lạ, là sự pha trộn một cách tinh tế, phức tạp giữa hoa hồng, hoa nhài, nước bọt chim khổng tước và nước thơm trong dạ dày con hươu xạ, cùng nước mắt của con hải cẩu. Đấy là căn cứ vào thành phần ghi trên nhãn mác.

Tôi sung sướng quá, bàng hoàng quá khi phát hiện ra rằng phụ nữ có thể yêu ta từ những lý do ta không hề ngờ tới, rất độc đáo và khác thường.

Cuộc đời tôi sang trang. Tôi cùng nàng đi ăn kem, đi tắm biển, đi xi-nê và đi dạo phố.

Chúng tôi, như tất cả các đôi yêu nhau, nói với nhau những lời bất tận về cuộc sống, về nghệ thuật và thể thao.

Chỉ trong những buổi đi chơi như thế, tôi không bao giờ quên bôi đẫm nước hoa. Một thứ nước hoa tinh tế, đầy phong cách và lãng mạn đã ghi sâu vào ký ức nàng.
Thế nhưng, đùng một cái.

Kẻ kia xuất hiện. Một kẻ tầm thường, thô lỗ và nặng nề. Hắn thua tôi mọi mặt, chỉ trừ một điều, hắn bôi một thứ nước hoa rất kỳ quái. Nó là sự kết tinh của hoa ti-gôn, của hoa ngọc lan và nước rửa chén cộng với mỡ trong da mèo. Nó tỏa ra một mùi hương mê muội và tàn phá.

Nàng có vẻ thích hắn, đúng hơn là cái mùi của hắn. Nàng lạnh nhạt với tôi. Một sự lạnh nhạt đau đớn âm ỉ và nhói buốt.

Tôi cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng. Tôi đổ đầy nước hoa lên áo, lên cổ và lên giày. Tôi dùng mỗi bữa nửa lít. Nhưng không ăn thua. Nàng có vẻ đã ngả sang hắn hoàn toàn. Ôi, trong những thứ mà một người đàn ông có thể thua cuộc, hóa ra có thua cuộc về mùi.

Hôm nay là ngày quyết định. Tôi sẽ đi để nói với nàng lời phán xử cuối cùng. Tôi biết rằng gã kia cũng tới. Đã đến giờ phút ba mặt một lời.

Tôi vận bộ quần áo sang trọng, thắt chiếc cà vạt rực rỡ và tròng vào chân đôi giày bóng như gương. Tôi định bôi nước hoa vào người nhưng lại thôi. Để làm gì chứ? Tôi đã buông vũ khí đầu hàng.

Tới tiệm cà phê, nơi hai đứa đã làm quen. Gã kia cũng tới, còn diện hơn tôi và thơm phức hơn tôi.

Vừa thấy gã xuất hiện, nàng thét lên kinh hãi. Nàng lao về phía tôi:

- Em yêu anh. Đưa em đi, đưa em đi nhanh.

Tôi sửng sốt:

- Kìa, sao em không thích anh chàng thơm tho, bôi nước hoa đặc biệt kia nữa.
Nàng nức nở:

- Báo vừa tuyên bố, trong nước hoa có chất ung thư. Từ nay em yêu những kẻ không mùi!

Lê Hoàng

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.