Vượt lên số phận, bước qua nghiệp cờ
Hẹn gặp qua điện thoại, nhiều lần nghe giọng nói nhát gừng, nhỏ tiếng của Danh, dễ tưởng ông là người Hoa, không thích báo chí "xoi mói" đời tư. Cũng nghĩ, chắc ông đánh độ, cờ bạc nhiều nên ngại gặp. Chỉ khi biết ý định nghiêm túc của người viết, ông mới chủ động hẹn giờ gặp tại nhà riêng. Ông sống giản dị cùng với đại gia đình mình tại một căn nhà bề thế ở đường An Dương Vương, Q.5. Đúng 5 rưỡi chiều, một người đàn ông nhỏ bé, áo đút vô quần, nhẹ nhàng đẩy xe đạp vô nhà. Ông anh chân khập khiễng ở nhà vui hẳn lên khi giới thiệu: "Danh về rồi kìa!". Đó chính là "Khô mộc thiền sư". Dương Thanh Danh sinh năm 1950 tại Sài Gòn, là người Việt.
Khoảng hơn hai chục năm trước, giới giang hồ cờ độ Sài Gòn bắt đầu chú ý đến một "thằng nhỏ" đánh cờ tuyệt hay, tính toán cực kỳ thông minh, sắc nét. "Thằng nhỏ" còn hay đi chung với thiên tài "lác chảy" Trần Quới nên càng được chú ý nhiều hơn. Nhưng khác với kỳ vương Trần Quới - chuyên đánh độ, cờ bạc, dính vô nhiều điều tiếng - "thằng nhỏ" kia đi xem đánh cờ, chơi cờ chỉ để học hỏi kinh nghiệm. "Thằng nhỏ" đó chính là Dương Thanh Danh. Rồi đường đời rẽ đôi hai ngả: Trần Quới cùng một nhóm bạn cờ khác leo thuyền vượt biên, mất tích từ năm 1988. Dương Thanh Danh thì lặng lẽ với đời, với cờ; kể cả đến khi "nhất sát" Lê Thiên Vị đặt cho tên hiệu "Khô mộc thiền sư" lẫy lừng thiên hạ thì anh vẫn thế...
Dương Thanh Danh kể mình bị bệnh lao phổi, một trong tứ chứng nan y thời đó, không thuốc gì chữa được. Cũng chính căn bệnh này đã cướp đi nhiều tài hoa của của làng cờ TP khi tuổi đời họ còn rất trẻ. Đậu xong tú tài, bệnh phổi nổi lên nặng, ông phải bỏ học ngang. Vừa lo tập luyện, vừa phải mưu sinh bằng những việc nhẹ, chỉ lúc rảnh rỗi Danh mới đến được với cờ. Nhờ tập thái cực quyền với quyết tâm bền bỉ, Danh qua được cơn hiểm nghèo. Và cũng chính nhờ đức tính thật thà, không thích cờ bạc mà Danh thoát khỏi cái bẫy của "nghiệp cờ" luôn giăng ra với các kỳ thủ: Vì đánh độ nhiều, ăn uống thất thường, lao tâm khổ tứ suy nghĩ, nhiều kỳ thủ mắc bệnh lao phổi đã phải chết "nhanh" hơn người thường.
Hỏi thật ông, đến giờ có nợ nần, bài bạc gì không, Danh nhỏ nhẹ: "Mình tiêu xài cũng ít, không nợ nần gì ai". Ông cũng chẳng hút thuốc hay bia rượu. Nói về đánh cờ độ, thấy ông cũng không hứng thú: "Ngày trước, cũng có thời gian 1 - 2 năm đánh độ nhưng do hoàn cảnh. Đánh để học hỏi, cũng bị nhiều người kêu chơi giùm, họ hùn tiền vô cho mình đánh. Quan trọng là mình không thích cờ bạc. Từ hồi đó đến giờ không đánh độ nữa". Tóm tắt về con người "Khô mộc thiền sư", theo "Thuận pháo vương" Phạm Tấn Hòa là: "Danh có nhân cách đáng kính, biết vượt lên số phận".
Đạp xe đi dạy đánh cờ
"Từ 19, 20 tuổi trở đi, người mình lúc nào cũng chỉ được 36, 37 ký. Đi đánh giải, ngồi lâu chịu không được vì đau đầu. Cũng bị thua nhiều ván vì lý do sức khỏe" - ông Danh tâm sự. Mãi cho đến bây giờ, ông mới mập, rắn chắc hơn. Ông kể: "Mình mới mập lên được 5-6 năm nay, chắc cũng được hơn 45 ký". Cũng nhờ ông bền bỉ tập luyện thái cực quyền, tháng ăn chay 4 ngày.
Bước lại xe đạp, lấy bộ cờ trong túi bỏ trước giỏ xe, "Khô mộc thiền sư" nói vừa mới đạp xe đến trường dạy cờ cho một học sinh. Từ 10 năm nay, Dương Thanh Danh được ăn lương hội cờ. Anh phụ trách đào tạo cho lớp năng khiếu gồm các em học ở Q.5. Nhắc đến học sinh, thấy anh vui lắm: "Các em còn nhỏ, 7-8 tuổi, có năng khiếu. Các em gọi mình bằng thầy".
Hằng tuần, thứ bảy, chủ nhật là "Khô mộc thiền sư" lại đều đặn đạp xe đến các trường học, chỉ dẫn cho các em ở đội cờ năng khiếu Q.5. Có những bữa, các em kẹt học văn hóa không tập trung được, thầy Danh lại đạp xe đến từng trường, dạy từng em một như bữa hôm nay. "Mình gặp các em là vui. Các em phải học chữ nhiều, cũng thông cảm, chỉ dạy tại lớp, không ra bài về nhà". Nói chuyện về các học sinh thông minh hiếu động, chẳng nghe thầy Danh phàn nàn một tiếng, chỉ thấy khen: "Mình dạy các em khai cuộc, sửa cho các em các lỗi căn bản, hay gặp. Mong các em tiến bộ, sau này thi đấu giành giải".
"Khô mộc thiền sư" kể: "Hôm 20.11 rồi, phụ huynh có tặng mình thiệp chúc, bao thơ". Hỏi bao thơ có bao nhiêu tiền, ông nói: "Bao thơ một trăm ngàn". Những đợt lễ tết, phụ huynh và học sinh cũng tới nhà thăm thầy Danh, cho quà. Người thì nửa ký lạp xưởng, người thì hộp nước ngọt hay thùng bánh...
Dương Thanh Danh tâm sự: "Đời mình cuối rồi, không có niềm vui gì hơn dạy các em học. Ngoài dạy ra thì chỉ ở nhà xem tivi, đọc báo, thỉnh thoảng có hội mới đi xem đánh cờ cho khỏi quên". Hỏi ông còn muốn lập gia đình không, "Khô mộc thiền sư" không nói...
*
Chia tay thầy Danh để ông nghỉ ngơi cuối ngày, trời bên ngoài đã tối, lắc rắc mưa. Một người vì bệnh, phải bỏ học ngang, chưa được đào tạo kỹ năng sư phạm nhưng giờ được người đời tôn trọng gọi bằng "thầy". Một kỳ thủ danh tiếng lừng lẫy nhưng cuối đời sống giản dị, trong sạch, "chỉ mình ta với cờ", với các em học sinh. Chia tay, tự dưng thấy mắt mình ướt, không phải vì những giọt mưa.
> Bài 1: "Võ lâm nhất sát"
> Bài 2: "Diệt tuyệt sư thái"
> Bài 3: "Thuận pháo vương"
Nguyễn Lê Nguyên
Đón đọc Bài 5: "Trần Đình giáo chủ"
Bình luận (0)