Căn phòng cấm

06/05/2009 10:47 GMT+7

Đấy là căn phòng duy nhất trong nhà mà mẹ tôi ra nghiêm lệnh: “Con có thể vào mọi căn phòng trong nhà trừ cái phòng này. Nếu mẹ biết con sẽ bị phạt”.

Khi ấy tôi lên 10 tuổi.

“Mọi căn phòng!” chỉ là cách nói của mẹ tôi. Thật ra ngôi nhà chỉ có một phòng khách nhỏ, một nhà bếp nhỏ, 2 phòng ngủ và “căn phòng cấm”. Căn phòng đó nằm ngay bên cạnh phòng của mẹ, chỉ chừng 6m2, luôn khép cửa im ỉm.

Nó là một căn phòng bí mật trong đầu óc của đứa trẻ lên 10. Tôi luôn thắc mắc “trong đó có gì mà mẹ cấm mình?”. Trí tò mò thôi thúc tôi, hành hạ tôi vô kể. Khi mẹ ở nhà, tôi tảng lờ nhưng khi bà đi chợ...

“Mẹ đi chợ, con trông nhà và nhớ không được vào cái phòng mẹ cấm, nhớ đấy!”. Bao giờ đi chợ mẹ cũng dặn thế và khi về bà thường nhìn vào cánh cửa căn phòng như sự kiểm soát kín đáo. Có lúc tôi thấy mẹ khẽ lắc đầu. Nỗi sợ bị phạt dần bị nỗi tò mò lấn át. Một hôm nọ, khi mẹ xách giỏ đi chợ với lời dặn quen thuộc, tôi quyết định sẽ mở cửa căn phòng “ghê gớm” ấy.

Mẹ cấm vào nhưng chìa khóa thì cắm ngay trong ổ khóa (sau này tôi mới hiểu vì sao). Tôi vào phòng không khó khăn chút nào.

Một thế giới vĩ đại, một kho báu ở ngay trước mắt! Thì ra đấy là căn phòng chứa sách, những kệ nhỏ ngăn nắp đầy ắp sách những cuốn sách mà tôi mơ ước thì ra lâu nay nó ở đây. Cả một kho tàng Đông Tây kim cổ. Sách học làm người, truyện cổ Grimm, truyện dịch đủ loại... Sao mẹ lại cấm mình? Tôi không hiểu nhưng ngay lúc đó những cuốn sách thôi thúc tôi nhiều hơn câu hỏi này. Tôi khép kín cửa, trong ánh sáng lờ mờ tôi ngồi bệt xuống sàn nhà đọc, đọc, và đọc ngấu nghiến...

Từ ấy, căn phòng là thế giới bí mật của riêng tôi. Mẹ cứ đi chợ, đi càng lâu càng tốt. Tôi chui vào căn phòng tối ấy đọc, đọc và đọc. Mẹ vẫn quan sát cánh cửa căn phòng mỗi khi trở về, chìa khóa vẫn cắm ở đấy như một sự lơ đãng tuyệt vời. Tôi sợ nhất bà sẽ khóa lại và cất chìa đi...

Vài chục năm sau. Khi tôi đã lớn, mẹ đã già, ngôi nhà cũng không còn nữa. tôi mới nghiệm ra một điều: trẻ con bao giờ  cũng có tính ương ngạnh nhưng tò mò, điều gì bảo đừng làm, nó sẽ làm, cái gì bảo là bí mật, nó sẽ tìm ra bí mật. Ngày xưa, mẹ muốn tôi đọc sách nhưng ép thì e con sẽ không làm. Do vậy, bà “cấm” để cho tôi tự tìm hiểu. Cấm nhưng... chìa khóa luôn cắm sẵn trên cánh cửa phòng sách ngày nào.

Ôi mẹ! Người mẹ nào cũng lớn lao với con cái. Mẹ đã chăm lo cho con không chỉ cơm ăn áo mặc, mẹ còn dành cho con cả một kho kiến thức. Nhưng mẹ ơi! Ngày xưa vì con sợ đòn roi mà khi vào căn phòng “bí mật”, căn phòng “cấm” của mẹ con không dám bật đèn nên chỉ 11 tuổi con đã phải đeo đôi kính cận dày cộm mà khi dẫn con đi làm mắt kính, mẹ khẽ xoa đầu con và thở dài.

Tiếng thở dài ấy như người có lỗi với con mình.

Không thưa mẹ! Kho kiến thức mẹ dành cho con thuở nhỏ hơn mọi kho báu trên đời. Đôi mắt con có kém đi vì nó, vẫn hơn con không có gì cho sự trưởng thành mai sau.

Cảm ơn mẹ!

Đỗ Trung Quân

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.