Cả làng Mai nắc nỏm: Bà cụ Ngàn giờ sướng rồi! Sướng bằng tiên rồi! Là bởi vì đang sống đơn thân, nghèo khổ quá người bần nông thời xưa, bỗng chốc như nhận được một phép màu, có được bước đổi đời nhảy vọt thế! Sự đâu có sự lạ! Lạ là bởi vì bà cụ Ngàn nghèo lắm. Nghèo vì vốn dĩ nghèo. Vì ốm đau lệt bệt và tăm tối. Vì có nhõn đứa con gái thì nó lại tếch đi lao động ở trời Tây đã năm năm. Nghèo vì anh em họ hàng cậy thế ông to bà cả bắt nạt, lấn chiếm hết mấy sào thổ canh, giờ trắng tay với một túp lều rách và mấy thước vườn viền quanh bằng rặng cây bụi mây gai, cỏ dại, uất quá đi thuê người ta làm đơn kiện, thì được hỏi: cụ có “đạn” không mà dám theo đòi, vỡ lẽ “đạn” có nghĩa là “tiền”, liền ngậm ngùi rút đơn về!