Nhật ký Tài hoa ra trận của Hoàng Thượng Lân - Kỳ 2: Kỷ niệm sâu sắc nhất

23/09/2005 21:51 GMT+7

Ngày 1/5/1968 Làm sao mà quên được cái ngày nổ súng đầu tiên ấy. Trung đội 2 thọc sâu vào phía địch khi trời vừa hửng sáng. Lần đầu chưa có kinh nghiệm. Con quan sát đã để lộ mục tiêu, nhô cả người lên thành công sự. Bên kia, một thằng xạ thủ súng máy đã ngắm vào con và nổ một loạt.

May làm sao, đạn chỉ thi nhau cắm phầm phập vào ụ đất trước mặt, cát tung lên từng cụm một. Thụp đầu xuống mãi một lúc mà vẫn chưa hẳn hoàn hồn. Lát sau, lại bị một viên bay qua, đạn đi căng quá, tai còn ù lên, đinh đinh, choáng váng. Con đổ vội người xuống và nghĩ: "Chết chưa? Chết à?". Anh Đoàn cùng hầm với con hỏi: "Có can chi không?". Lúc đó con mới tin chắc rằng là mình chưa chết.

 

Tội nghiệp, nghĩ lại mà buồn cười, anh Đoàn lên cơn sốt rét vào giữa lúc đang đánh. Tay cầm khẩu B40, nằm rên hừ hừ, lắp bắp nói với con: "Lâm ơi! Khi khi nào ào... xe tăng tăng... ên lên... thì bảo tao nghe!".

 

Làm sao mà quên được nổi sự sửng sốt, bàng hoàng của con khi thấy người ta cáng sáu đồng chí đã hy sinh. Con không thể ngờ được như thế. Đồng chí Du, Thơ, Thám, Xuân, Cử, Hải mãi mãi chẳng bao giờ sống nữa. Du chết rồi nhưng không được yên, bị nó gài cho một quả lựu đạn dưới đầu, đến tối anh em ra lấy xác, lựu đạn nổ, phá thêm vào khuôn mặt ấy những hố sâu hoắm, không còn thấy đúng hình dạng của Du nữa. Đồng chí Thám khi bị thương còn ngoắc ngoải, bị địch lấy lưỡi lê đâm cho nát cổ.

 

Làm sao mà quên được những chiếc máy bay trinh sát L19 bay lượn suốt ngày tìm kiếm, những chiếc trực thăng vũ trang (chú bác quen gọi nó là "Utiti"), hình thù như con nòng nọc, nhả đại liên rốc-két suốt ngày xuống mặt đất. Đồng chí Quang cùng hai dân quân đi cảnh giới, đứng ngoài công sự, bị trực thăng bắn chết cả 3 người một lúc.

 

Chúng con ở mặt trận, kiêng nhất là bắn lẻ tẻ, đã nổ súng là phải nổ súng đồng loạt. Trận thứ hai, đồng chí Tiến chết, Hùng bị thương là do lỗi của Tiến gây ra. Địch hãy còn ở xa nhưng Tiến sốt ruột, đã bắn trước, lẻ loi một mình. Địch tìm được mục tiêu, tập trung hỏa lực đến đúng miệng công sự. Tiến ở ngoài chết ngay, Hùng ngồi ở trong không can gì, bị ép sưng vêu cả mặt.

 

Làm sao mà quên được cái ngày chính tự tay con đi lấy xác đồng đội. Đồng chí đó bị một quả pháo rót trúng ngay vào hầm, bị vùi lấp hết, còn hở hai cái chân. Máu của người chết dính cả vào quần áo con, một mùi tanh không bao giờ quên vị nó được. Chiều đó, nghĩ đến lúc đào tử sĩ, con không nuốt nổi cơm, người run như sốt rét. Làm sao mà quên được mảnh đất con đã sống, những danh từ địa phương, xóm, xã, đã gắn bó cùng con thân thiết lạ lùng; vì ở đó rất có thể chỉ một lúc bất ngờ nào thôi, con sẽ phải yên nghỉ vĩnh viễn: Đông Hà, Cửa Việt, Lâm Xuân Đông, Lâm Xuân Tây, Nhị Hạ, Đồi 31, xóm Hợp, Đại Độ, Vinh Quang Thượng, Vinh Quang Hạ...

 

Biết bao kỷ niệm, làm sao có thể quên được nó. Và đây, kỷ niệm sâu sắc nhất, nó đã hằn dấu vết, chẳng bao giờ mất được nữa: xóm Đại Độ, xã Cam Giang, huyện Cam Lộ - nơi được chứng kiến trận chiến đấu quyết tử của chúng con. Máu của chúng con đã đổ ở đó, đồng chí của chúng con đã hy sinh ở đó, và cá nhân con cũng đã mất một ngón tay cái ở đó! Ngón tay mà suốt 22 năm trời đã cùng con bập bẹ làm quen với đời, cùng buồn khổ, sướng vui.

 

Hôm ấy là ngày 5 tháng 3 năm 1968. Đêm hôm trước chúng con vội vã hành quân chuyển chỗ ra bờ sông Cửa Việt, nhằm mục đích đánh tràn và cản lực lượng bộ binh địch từ Quáng Ngang xuống. Chúng con nhanh chóng đào công sự ẩn nấp. Dân ở vùng này đã bỏ đi lên khu tập trung của địch hết. Con ở trong một cái nhà bằng tôn còn nguyên vẹn, chưa bị tàn phá, trông rõ hai thằng bắn súng máy đứng trong lá chắn, mũ sắt lụp xụp che mất mắt, mất mũi... vài ba thằng không có việc gì, ngồi ủ rũ ở mui bên kia, hút thuốc, mắt lơ đễnh nhìn đâu đâu... Cờ "Nữu Ước" sòng sọc xanh, to bằng cái phản ngão nghệnh hứng gió. Rồi hai chiếc tàu há mồm mang số 67 và 51 đi đến. Vẫn bình yên vô sự, chúng con không bắn những loại ấy.

 

Chờ đến khoảng 7 giờ sáng thì tàu vận tải bắt đầu lên. Nó lấy hàng ngoài cảng Cửa Việt để vào Đông Hà tiếp tế, để rồi từ Đông Hà chuyển vào Khe Sanh cho bọn bị bao vây. Chiếc tàu chở quá nặng nên đi rất chậm, khẩu đội ĐK của đơn vị phối thuộc phát hỏa quả đầu tiên trúng ngay sườn tàu, ngang với mép nước, không thấy gì ngoài từng luồng khói đen ngum tuôn ra mù mịt, dữ dội. Chiếc tàu thứ hai cũng bị nện một quả B41.

 

Đạn địch phản ứng bắn lên bờ như mưa, tụi giặc đóng ở những xóm bên kia bờ sông cũng bắn sang. Ba bốn chiếc trực thăng đã phát hiện được nơi có B41 vừa bắn, chúng nhào đi lượn lại, bắn không ngớt. Mái tôn, cách tường phía bếp ở nhà con ẩn nấp bị bay biến ngay sau hai loạt pháo từ Cửa Việt bắn đến.

 

Mãi sau, đồng chí Tập ngó lên quan sát phía sau, bỗng hốt hoảng nói với chúng con: "Bộ binh nó tới"!

 

Con không hiểu nổi chúng nó vào cách nào mà nhanh như vậy. Xe tăng đi rất êm, hầu như không nghe thấy tiếng động. Trông rõ bọn lính nhảy từ trên xe tăng xuống, tập hợp dàn thành hàng ngang, thận trọng tiến vào chỗ chúng con. Chúng đông quá, có đến 4, 5 xe tăng yểm hộ; trên trời, máy bay L19 bay rè rè chậm chạp dòm ngó. Loại "Utiti" hung hãn cứ nhè vào chỗ chúng con mà phóng rốc-két, nhả đại liên xuống không ngớt... Đồng chí Đính chết ngay trong hầm. Đạn bay qua chỗ hở, cắm vào bên dưới ngực. Không ai bảo ai, chúng con đều biết là đã bị bao vây rồi!

 

(Còn tiếp)

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.