Trở thành con nuôi trong một gia đình khá giả từ lúc 6 tuổi, Wendy trải qua thời thơ ấu vô cùng khó khăn. “Ký ức tuổi thơ của tôi chỉ là những ngày tháng sống trong ánh đèn tù mù ở một ngôi nhà xập xệ, thường xuyên xa mẹ và ăn uống kham khổ. Lớn chút nữa tôi được bà dắt tới một gia đình nào đó để trao tay cho hai người xa lạ và rồi bà chẳng bao giờ quay lại”, Wendy ngậm ngùi nhớ lại.
Wendy nhanh chóng trốn khỏi căn nhà đó sau khoảng thời gian dài bị bạc đãi, bạo hành và nhất là “tôi không bao giờ được phép hỏi về người mẹ của mình nếu không muốn bị phạt” - Wendy kể. Không tiền, không gia đình, Wendy chỉ còn biết lao đầu vào bất cứ công việc nào kiếm được. Trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống (trở thành quả phụ khi cả hai người chồng lần lượt qua đời vì bệnh tật, tai nạn mà không để lại một mụn con), điều có ý nghĩa duy nhất còn sót lại với Wendy lúc về già chỉ là một con mèo tên Sam.
Sự hiu quạnh tuổi xế chiều khiến Wendy thấy cuộc đời trở nên vô nghĩa. Và nó chỉ sáng bừng lên đôi chút vào ngày bà nhận một lá thư tìm kiếm con được cho là gửi từ người mẹ ruột của mình...
Thông qua sự hỗ trợ của luật sư và một nhà hảo tâm, Wendy gặp lại mẹ mình là bà Emily Andrews (đang sống tại một viện dưỡng lão ở Accrington, thuộc hạt Lancashire).
“Mẹ không hề muốn bỏ rơi tôi, điều đó khiến tôi rất cảm động khi biết được”, Wendy mỉm cười tiết lộ trong nước mắt.
Thời điểm mang thai đứa con đầu lòng, bà Emily cho biết chiến tranh lúc đó (Thế chiến 2) xảy ra rất khốc liệt... “Tôi phải làm việc cật lực từ sáng đến tối, để mặc đứa con gái nhỏ lầm lũi một mình ở nhà, lắm khi đói meo, điều đó khiến tôi rất đau lòng và quyết định cho đi núm ruột này để hi vọng cuộc đời nó sáng sủa hơn”, bà Emily sụt sùi. Nhiều năm qua bà Emily cũng đi tìm con, nhưng vì cuộc sống quá khó khăn nên ước mơ sum họp càng xa vời.
Cuộc trùng phùng không thể không kể đến sự tốt bụng của người quản lý viện dưỡng lão có tên Nesta. Emily cho biết Nesta luôn lắng nghe những điều bà tâm sự và chính Nesta là người đã thuyết phục bà đưa tấm hình duy nhất về đứa con gái của mình, để rồi sau đó cũng chính Nesta nhọc công đi tìm kiếm, dò hỏi khắp nơi.
Emily và Wendy đã òa khóc và ôm nhau thật chặt ngày gặp mặt. “Họ không cần kiểm tra thêm thông tin về nhau bởi hai người có bề ngoài “hệt như hai giọt nước” - theo lời nhân viên điều tra Văn phòng hỗ trợ, tìm kiếm con cái bị thất lạc PAC.
Và thế là viện dưỡng lão mỗi cuối tháng lại thêm ấm áp với hình ảnh hai người phụ nữ lớn tuổi (Emily 97 tuổi, Wendy 71 tuổi) ngồi cạnh nhau, cùng cười nói và theo dõi truyền hình... trong vòng tay nắm chặt. Và chắc chắn 64 năm thất lạc sẽ chẳng còn điều gì có thể khiến họ rời xa nhau được nữa...
Theo Tuổi Trẻ
Bình luận (0)