Cô dâu Việt ở Đài Loan

12/12/2011 02:08 GMT+7

Phóng viên Lệ Chi, Ban Quốc tế Báo Thanh Niên, đã có chuyến đi Đài Bắc tìm hiểu về đời sống của những cô dâu Việt, từ nơi đô thị đến vùng núi xa xôi, hẻo lánh...

Phóng viên Lệ Chi, Ban Quốc tế Báo Thanh Niên, đã có chuyến đi Đài Bắc tìm hiểu về đời sống của những cô dâu Việt, từ nơi đô thị đến vùng núi xa xôi, hẻo lánh...

Hơn 40.000 cô dâu Việt đang sinh sống tại Đài Loan với rất nhiều cảnh ngộ khác nhau. Một số tạm hài lòng với cuộc sống ổn định, êm đềm, nhưng cũng không ít người vẫn phải sống trong nước mắt.

Tôi gắng chờ chị Lê Thị Bích Vĩ (33 tuổi), làm dâu gần 9 năm ở khu vực Tam Hiệp, đường Đại Đồng, vùng đô thị mới Đài Bắc Mới (trước là huyện Đài Bắc), tan giờ làm công nhân điện lạnh trong tiết trời mưa rét. Thường cứ sau giờ làm, chị lại hối hả đón cô con gái 8 tuổi đi học về và nấu nướng cho hai cậu con riêng của chồng lớn lộc ngộc. Vì vậy, chị dành cho tôi cuộc trò chuyện hơn 1 giờ đồng hồ ngay bên lề đường, vì “sợ gia đình chồng phát hiện sẽ la mắng”.


Chị Bích tự sắm chiếc xe máy này sau 1 năm dành dụm từ việc dán thùng giấy - Ảnh: Nguyễn Lệ Chi

Chị Bích (tên gọi thân mật của chị Bích Vĩ) chỉ là một trong những số phận đau đớn cho kiếp cô dâu Việt nơi đất khách. Gốc người Kiên Giang, bố mẹ làm nghề nông, gia cảnh quá nghèo, chị Bích nhắm mắt nhận lời lấy chồng Đài Loan làm nghề lái xe tải qua một công ty môi giới, với mong ước gầy dựng được một cuộc sống bình dị, đủ ăn, đủ mặc. Thế nhưng, khi vừa đặt chân về làm dâu, cuộc đời chị đã rơi vào địa ngục. Hoàn cảnh thương tâm của chị khiến gần 20 cô dâu Việt sống quanh đó ai cũng phải xót xa.

Bị đánh để... mẹ chồng vui!

" Đến khi sinh con gái, hai mẹ con em càng bị gia đình chồng hắt hủi. Em nằm một mình trong bệnh viện khóc ròng, không hiểu tiếng và cũng không một ai chăm sóc, phải tự mình lê từ lầu nọ sang lầu kia bệnh viện cho con bú. Không có một xu mua quần áo sơ sinh cho con, em phải đi xin quần áo cũ của con cái những cô dâu Việt khác."

Chị Lê Thị Bích Vĩ, 33 tuổi, làm dâu ở Đài Loan

Giọng nghẹn ngào, chị Bích thuật lại những trận đòn thừa sống thiếu chết bởi người chồng vũ phu. Sau 9 năm chung sống với chồng, trong đó có 8 năm sống chung với gia đình nhà chồng, chị không thể nhớ nổi mình đã chịu bao nhiêu trận đòn của cả chồng và người nhà chồng. “Cho tới giờ, em cũng không hiểu tại sao em bị đánh, em đã làm gì sai?”, chị Bích nói. Bởi bất kể lúc nào và đang làm gì, chỉ cần mẹ chồng phàn nàn, chị lập tức bị chồng đánh tàn nhẫn cho... mẹ vui (!?). Có lần, chị đang tắm trên lầu, chồng chạy xồng xộc lên nhà, tông cửa đấm đá chị túi bụi, khiến chị hoảng loạn vì không rõ lý do. Có lần, chị vừa từ Việt Nam trở về sau chuyến thăm gia đình, chưa kịp mở va li ra, chị đã bị chồng đánh tới mức phải leo lên mái nhà, nhảy liên tiếp sang các mái nhà hàng xóm chạy trốn.

Lần nặng nhất, khi chị đang mang bầu 6 tháng, người chồng tàn nhẫn đưa chị lên núi, đấm đá vào bụng vợ tới mức ra huyết, nhưng vẫn không cho vợ đi cấp cứu, thậm chí còn thách thức: “Tao đánh mày trên núi, xem có ai bênh mày không? Vì ở dưới núi, có người Việt tới bênh mày!”. Chị đau đớn ngất đi, những tưởng mất đứa con trong bụng. Chỉ đến khi bà dì chồng xin mãi, chị mới được đưa xuống núi, đến bệnh viện.

Chị tủi thân kể lại lần bị em gái chồng đánh ngay trước mặt chồng và mẹ chồng nhưng không hề có ai bênh vực, chỉ với lý do chị không chịu đưa tiền cho chồng đi ăn chơi. Chị uất ức bỏ lên phòng khóc vẫn bị em chồng cầm dao rượt theo, chém chảy máu chân. Sau khi chị chạy thoát thân ra khỏi nhà, tới được đồn công an trình báo thì mặt mày đã xanh lét vì đau và mất máu quá nhiều. Lần đó, chị phải khâu 6 mũi, vẫn còn vết sẹo trên chân, nhưng bị gia đình chồng đổ lỗi là chị hỗn láo với mẹ chồng nên bị chồng đánh.

Tháng 7 vừa qua, chị vừa bị chồng đánh nứt xương chân vì “dám đi chùa trong khi má chồng không... thích”!

3 lần bỏ đi và tự tử không thành

8 năm sống cùng gia đình chồng là 8 năm chị không được tự ý ra khỏi cửa, mọi ăn uống sinh hoạt đều do má chồng quyết định. Khi chị có bầu cũng không được đưa đi khám thai, không được ăn uống tẩm bổ, thậm chí còn bị bắt phá thai để ở vậy nuôi 2 cậu con riêng của chồng với vợ trước.

Do chị không chịu phá thai, chồng chị bỏ ra ngoài ngang nhiên sống với bồ nhí, chỉ sau 2 tháng chị vừa về làm dâu. “Đến khi sinh con gái, hai mẹ con em càng bị gia đình chồng hắt hủi. Em nằm một mình trong bệnh viện khóc ròng, không hiểu tiếng và cũng không một ai chăm sóc, phải tự mình lê từ lầu nọ sang lầu kia bệnh viện cho con bú. Không có một xu mua quần áo sơ sinh cho con, em phải đi xin quần áo cũ của con cái những cô dâu Việt khác”, chị Bích kể trong tiếng nấc. Chán nản và tuyệt vọng, không biết số phận mình tiếp theo sẽ ra sao, chị từng muốn bỏ về Việt Nam nhiều lần nhưng hộ chiếu lại bị mẹ chồng cất kỹ và cũng không có tiền về.

Hơn 40.000 cô dâu Việt ở Đài Loan

Theo số liệu thống kê của Bộ Nội chính và Cục Di dân Đài Loan, tính tới tháng 2.2011, số cô dâu Việt ở vùng đô thị mới Đài Bắc là 14.209 người, ở TP.Cao Hùng: 9.860 người, ở TP.Đài Bắc: 4.513 người, ở TP.Đài Trung: 8.642 người, ở TP.Đài Nam: 6.651 người. Tuy nhiên, theo một số website Đài Loan đăng tải thì con số này lớn hơn rất nhiều.

Liên tiếp bị đánh đập và phải ở trong nhà, luôn phải dè chừng không dám làm điều gì trái ý mẹ chồng, chị Bích có những lúc tưởng không thể chịu đựng nổi, đã 3 lần bỏ nhà đi tìm đường về nước, thậm chí từng leo lên núi định gieo mình tự vẫn. Nhưng rồi nghĩ thương con gái nhỏ vốn bị ghét bỏ ruồng rẫy ngay chính trong gia đình chồng, chị lại cắn răng trở về “địa ngục”. “Nó là con gái, nhà chồng không thương nó, bỏ nó tội nghiệp lắm”, chị nói trong nước mắt.

Do chồng bỏ đi ra ngoài sống biền biệt, không thèm đoái hoài, cũng không hề đưa tiền cho vợ, mọi chi phí sinh hoạt nuôi 2 con riêng của chồng cùng con đẻ đổ hết lên vai chị, chị Bích lần hồi sinh sống bằng nhiều nghề: nhận đồ gia công vải tại nhà, phụ bán đồ ăn sáng với mức lương 100 Đài tệ/giờ, dán thùng giấy cũng với mức lương đó, và gần đây nhất là xin được làm công nhân tại một công ty điện lạnh với mức lương 23.000 Đài tệ/tháng.

Chấp nhận lấy chồng xa xứ, những tưởng tìm được chốn nương tựa thì nay chị Bích lại phải trần mình đi làm tự nuôi thân, nuôi con mình và con chồng. Mọi ăn uống chi tiêu sinh hoạt, học hành của 3 đứa con đều do chị một tay gánh vác. Bữa nào không kịp đóng tiền học cho con chồng, chị lại bị mẹ chồng la mắng thậm tệ. Chưa hết, người chồng vô trách nhiệm thấy vợ đi làm thì quay sang nã tiền vợ. Mỗi lần chị không chịu đưa tiền cho chồng xài, chồng chị lập tức đánh đứa con chung với lời đe dọa: “Mày không cho tao tiền, tao sẽ đánh con mày!”. Xót con, chị đành nhắm mắt đưa số tiền vất vả mới kiếm được…

Mọi nhọc nhằn đau đớn bất công mà chị phải trải qua gần 9 năm, chị luôn dằn lại trong lòng, không dám nói một lời cho con gái biết vì sợ con còn quá nhỏ, không muốn gây ấn tượng xấu cho con về bố và bà nội. Chị cũng không dám hé răng kể cho bố mẹ và các em ở Việt Nam nghe, sợ mọi người đau buồn.

Đã hơn 1 năm nay, chị không biết chồng ở đâu, làm gì, thu nhập bao nhiêu. Do mẹ chồng mới chuyển sang nhà mới ở nên cuộc sống của mẹ con chị Bích hơn 1 năm qua mới dễ thở hơn một chút. Chị vẫn phải làm cật lực hằng ngày và sống vì con, gắng nuôi con lớn với hy vọng có thể về Việt Nam. “Giờ em cũng không biết làm sao nữa. Thôi cứ nghĩ duy tâm theo nhà Phật là kiếp trước mình thiếu nợ người ta, kiếp này phải trả lại”, chị bùi ngùi nói.

Dõi theo chị Bích co ro trong làn mưa vội vã đi về vì sợ mẹ chồng sang kiểm tra và la mắng, lòng tôi không khỏi xót xa cho một kiếp người. Đợi tới khi con gái chị khôn lớn tự nuôi thân được để chị yên tâm dứt áo về nước thì cuộc đời chị cũng gần bước sang tuổi xế chiều. (Còn tiếp)

Nguyễn Lệ Chi

>> Người bạn của các cô dâu Việt ở Đài Loan
>> Đàn ông Hàn chọn vợ ở Việt Nam
>> Mở lớp dạy tiếng Hàn cho phụ nữ VN ở Hàn Quốc

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.