Những mối tình trên “vùng đất chết”

22/08/2012 03:05 GMT+7

Tại một bệnh viện cách TP.HCM hơn 200 km, những mối tình cảm động giữa bệnh nhân AIDS giai đoạn cuối vẫn nảy nở, bất chấp “thần chết” có thể mang họ đi bất cứ lúc nào.

Bén duyên bên chiếc “giường lỗ”

Chiều tối 10.8.2012, cả khu đồi nơi Bệnh viện Nhân Ái (thuộc Sở Y tế TP.HCM) trú đóng - địa bàn xã Phú Văn, huyện Bù Gia Mập, tỉnh Bình Phước - như thoát ra khỏi chiếc áo im lìm, tĩnh lặng thường ngày. Thay vào đó, nhiều bệnh nhân AIDS ăn mặc tươm tất, phấn chấn hội tụ về Khoa Nội tổng hợp để xem văn nghệ giao lưu cây nhà lá vườn. Nữ “ca sĩ” - bệnh nhân Đặng Hồng Tươi (30 tuổi, ngụ Q.Thủ Đức, TP.HCM) nổi bật với chiếc áo màu cam có thắt nơ lớn trước ngực. Cô gái có vẻ hồi hộp, vừa chờ đến lượt biểu diễn vừa lén nhìn ra phía cánh cửa, thầm mong người yêu bất ngờ xuất hiện. “Anh Danh của em bảo tối nay có thể không qua đây được, để trực cấp cứu giúp cho những bệnh nhân mới vào” - chị Tươi chia sẻ.

 Những mối tình trên “vùng đất chết” 1
Duy Thắng - Phương Thanh luôn quấn quýt bên nhau

Tình cảm của chị Tươi và anh Đặng Công Danh (29 tuổi, ngụ Q.Tân Bình, TP.HCM) khởi đầu từ chiếc “giường lỗ”, vốn dành cho người bệnh bị suy kiệt hoàn toàn, tiểu tiện ngay tại chỗ nằm. Vào đầu tháng 10.2011, chị Tươi bị “sụp” (ngã bệnh nặng) nên được chuyển từ một trung tâm cai nghiện gần đấy về Bệnh viện Nhân Ái điều trị. Khi sức khỏe khá hơn, chị bắt đầu phụ giúp một số bệnh nhân đang trong tình trạng “gần đất xa trời”. Lúc đó, anh Danh bị nấm não tấn công khắp đầu, nằm bất tỉnh suốt hơn một tuần. “Hồi đó, em chẳng biết Danh là ai. Em thấy mình có sức khỏe hơn thì giúp bạn thôi, khả năng có chừng nào thì ráng giúp hết chừng đó. Danh không phải là người đầu tiên vì em đã giúp cho mấy ca rồi. Đó là tình người chứ chẳng nghĩ gì đến chuyện tình cảm xa xôi” - chị Tươi nhớ lại. Sau khi hồi tỉnh, anh Danh cảm kích tìm hiểu những người tận tình giúp mình, trong số đó chỉ mỗi chị Tươi là nữ. Và anh âm thầm xem chị như một người rất thân. Danh giải thích: “Gia đình mình chăm sóc chu đáo, nhưng có những cái họ không dám làm vì sợ lây nhiễm. Còn Tươi đã không ngần ngại làm mọi thứ cho mình, từ đút ăn, lấy cây kim truyền nước biển cho đến vệ sinh, đổ bô…”. Càng để ý, Danh càng thương thầm nhớ trộm Tươi. Cho đến một hôm, khi Danh đang tình nguyện phát cỏ ở bờ rào, Tươi đã lãnh thuốc giùm anh và mang ra tận nơi cho Danh uống. Kể từ lúc đó, mối quan hệ giữa hai người mới công khai..

Những mối tình trên “vùng đất chết” 2 
Kim Hương  - Nhật Quang tìm thấy hạnh phúc trong những ngày điều trị bệnh - Ảnh: Như Lịch

Chia sẻ với chúng tôi về chuyện quá khứ, Danh nói rằng anh không biết chắc mình bị nhiễm HIV qua đường nào. "Chỉ biết hồi đó em làm rất nhiều tiền nên sinh ra bia bọt, rồi đi tăng 3, tăng 4, gái gú, hút xách. Với những gì đã xảy ra với mình, em không trách ai, chỉ trách bản thân sao biết ma túy gây hại khủng khiếp mà vẫn tìm đến nó" - Danh day dứt. Còn chị Tươi bày tỏ nỗi lo sợ khi hay tin nhóm bạn 8 người ngày xưa cùng tiêm chích ma túy chung với chị nay đã chết gần hết. Đặc biệt, chị ám ảnh khi chứng kiến những bệnh nhân cùng khoa, thậm chí cùng phòng ra đi vĩnh viễn... “Tụi em biết mình đâu còn bao nhiêu tháng, bao nhiêu năm sống trên đời nên luôn động viên nhau sống vui, ráng ăn và uống thuốc đều. Vì bỏ thuốc là bỏ mạng” - chị Tươi bộc bạch.

Đầu tháng 8 năm nay, Tươi được chuyển sang Khoa Nội tổng hợp do sức khỏe đã khá hơn, còn Danh vẫn ở lại Khoa Săn sóc đặc biệt. Một cán bộ của bệnh viện cho hay lẽ ra anh Danh cũng được chuyển khoa như chị Tươi, song anh đã xin ở lại thêm một thời gian để chăm sóc những bệnh nhân mới, như là một cách trả ơn mọi người vừa giúp anh sống lại. 

Yêu như chưa yêu lần nào

 

Yêu bệnh nhân vô bờ bến

Ngày 31.10.2006, Bệnh viện Nhân Ái ra đời trên cơ sở chuyển tiếp từ Trung tâm cai nghiện Trọng Điểm. Nằm trên một quả đồi rộng 170 ha, ôm sát lòng hồ thủy điện Thác Mơ (tỉnh Bình Phước), bệnh viện hiện chăm sóc, điều trị miễn phí cho gần 300 bệnh nhân AIDS giai đoạn cuối cư ngụ tại TP.HCM hoặc lang thang cơ nhỡ.

Từ khi thành lập đến nay, đã có hàng chục ca nhân viên y tế trong bệnh viện bị lây lao và phơi nhiễm HIV (tất cả đã được điều trị dứt điểm). Mặc dù vậy, có nhiều người vẫn luôn mong muốn trực tiếp chăm sóc cho bệnh nhân. Chẳng hạn, điều dưỡng Nông Văn Thái (27 tuổi, quê Cao Bằng) sau 1 năm điều chuyển làm nhân viên văn phòng, đã nằng nặc xin trở về phục vụ trong Khoa Lao 3 tháng nay. Hay trường  hợp y sĩ Lê Văn Hạng (30 tuổi, quê Thanh Hóa) mấy năm trước bị lây lao từ người bệnh nên đã được chuyển lên làm việc ở Phòng Kế hoạch - Tổng hợp. Mới đây, anh đã thi đậu vào Trường ĐH Y Dược TP.HCM, với mục đích sau khi có bằng bác sĩ, anh sẽ được bố trí trở lại bên cạnh bệnh nhân AIDS!

Khoa Nội tổng hợp của Bệnh viện Nhân Ái là khu vực tập trung nhiều bệnh nhân có sức khỏe tương đối ổn định. Đây là nơi có không ít đôi lứa đang yêu nhau thắm thiết.

Phương Thanh (27 tuổi, thường trú ở Q.Thủ Đức, TP.HCM) và Duy Thắng (28 tuổi, Q.8, TP.HCM) tự nhận mình là “cặp đôi yêu nhau lâu nhất” ở đây. Họ quen nhau từ năm 2010. Lúc đó, Thanh ở Khoa Săn sóc đặc biệt, còn Thắng ở Khoa Lao. Trong giờ mở cửa căn tin cho các khoa, Thắng tranh thủ “tán” Thanh. Phương Thanh kể: “Mình lên đây cắt cơn nghiện và điều trị bệnh, đâu nghĩ chi đến chuyện yêu đương. Khi anh Thắng trêu ghẹo, mình chọc lại cho đỡ buồn, tưởng là đùa giỡn thôi. Sau đó, anh còn dẫn mình đi cắt cơn nghiện. Ai mà ngờ, người ta “dẫn” mình đi đến tận bây giờ!” (cười lớn). Giữa khu vườn ngập tràn ánh nắng ban mai, sắc hoa vàng ươm của những luống cỏ đậu phộng ánh lên rực rỡ, những cặp tình nhân say sưa kể cho chúng tôi nghe những kỷ niệm đáng nhớ của họ. Họ tự hào, trân trọng tình cảm đang có và bảo chúng tôi đừng e ngại khi nêu tên thật cùng hình ảnh của mình trên báo.

Thắng cho hay, trước đây anh và Thanh điều trị ở hai khoa khác nhau. Từ sớm tinh mơ, Thắng đã ngồi sẵn trước cánh cửa ngăn giữa hai khoa và kêu: “Bé! Bé ơi!”. Nghe “mật khẩu”, Thanh hớn hở chạy ra. Hai người nắm chặt tay nhau qua khoảng trống nhỏ bên dưới cánh cửa, chuyện trò không dứt. Chỉ đến khi ly cà phê uống chung đã hết, họ mới tạm chia tay để Thắng đi lao động tình nguyện trên đồi…

Năm ngoái, Thắng xuất viện trước, Phương Thanh còn ở lại điều trị. Dịp Noel, anh chàng bắt xe từ TP.HCM lên thăm và lưu lại 2 ngày 1 đêm. Cặp tình nhân này được ưu tiên gặp gỡ, tâm tình trong phòng thăm nuôi từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối, ngay cả ăn uống cũng có người mang ra tiếp tế. Tối đến, Thắng trở về khu vực dành cho thân nhân nhưng cứ thao thức mãi, mong thời gian qua mau để gặp lại Thanh… Nắm chặt đôi tay người yêu, Thanh cởi mở nỗi lòng: “Cuộc đời tôi bầm dập, tái nghiện nhiều lần. Những lúc cô đơn quá, tôi ao ước có cha mẹ hay ai đó để tâm sự mà không tìm được, nên trượt chân hoài vào vũng bùn. Bây giờ đã có người cùng đồng cảnh ngộ yêu thương hết mực, chắc chắn tôi sẽ bớt yếu đuối”.

Mặc dù hơn bạn trai 4 tuổi nhưng chị Kim Hương (33 tuổi, quê Bến Tre) có vẻ rụt rè, bẽn lẽn như cô gái mới lớn bên anh chàng Nhật Quang (29 tuổi, ngụ Q.4, TP.HCM). Lúc Hương còn nằm ở phòng cấp cứu, thấy Hương không có ai thăm nuôi, Quang đã hỏi han, rồi pha một ly xí muội mời cô uống. Ly xí muội tan đá, cũng là lúc những câu chuyện của Quang đã kịp đánh tan những e ngại trong lòng Hương. Và cô uống. Rồi thêm một mối tình nảy nở… Chúng tôi nhận thấy trên tay đôi bạn tình này có hai chiếc nhẫn giống hệt nhau. Đó là kỷ vật của một nữ bệnh nhân tặng lại cho họ trước khi ra viện. Quang còn nhớ chị ấy rất ít nói, nhưng ánh mắt như gửi trao lời chúc cho hai người giữ được hạnh phúc quý giá mà cũng rất mong manh này.

Như Lịch

>> Nguy hiểm từ những mối tình văn phòng
>> Những mối tình trên xe buýt
>> Những mối tình từ một con tàu
>> Sao Hoa ngữ và những mối tình không biên giới 

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.