Bụi và 200 đồng
"Cả ngày ngồi với bụi nên ở đây ai nấy đều phải mặc áo quần nhiều lớp, đeo cả khẩu trang, khi về nhà phải vội tắm rửa "xả" cho hết bụi, chứ không thì ngứa đến điên người!" - Kiều Lan, cô thợ đang ngồi tuốt những bó đót (bông cỏ) với bàn tay thoăn thoắt cho biết. Nhìn sang bên cạnh, thấy những "thợ chổi" khác cũng bị bụi bám khắp nơi - trên đầu, dưới tay chân... mà theo lời nhiều người, có khi ngứa quá phải dùng tay gãi đến trầy xước, chảy máu mới thấy "đã ngứa". "Ngày nào cũng sống chung với bụi riết thành quen, thấy "chai" luôn với cái ngứa! Cũng may bụi từ bông cỏ không độc, nếu không thì "thợ chổi" ở đây chắc đã "đoản mệnh"!", cô thợ tên Bích nửa đùa nửa thật, nghe có chút gì đó chua xót. Không xót xa sao được khi cả ngày ngồi làm cặm cụi chẳng ngơi tay từ 7h sáng đến 18h, chịu đựng ngứa ngáy, đau lưng ê ẩm nhưng bù lại tiền công kiếm được chẳng là bao.
Một chủ cơ sở "sản xuất chổi tại gia" nhẩm tính, nếu trừ tất cả chi phí thì tiền lời cho một cây chổi chỉ có 200 đồng; trong khi phải trải qua rất nhiều công đoạn: tước bông cỏ, lựa, cột lọn, bó, bẹn kẽm, chặt cho bằng, chà bông... Thế nên tiền công cho "thợ chổi" cũng khoán theo sản phẩm. "Trung bình một ngày được 30 ngàn đồng, chịu khó hơn nữa thì khoảng 40-50 ngàn, cũng đủ trang trải qua ngày", cô thợ 25 tuổi tên Kim Thuận cho biết.
Lấy chồng sớm, lại có thêm con nhỏ nên cô gái trẻ phải vất vả bước vào cuộc mưu sinh, bỏ sau lưng giấc mơ học hành để đổi đời: "Nhiều lúc
|
Với cánh thợ nam, do làm những công đoạn nặng nhọc nên tiền công cao hơn một chút, song cũng chẳng thấm vào đâu so với nhu cầu. Như hai anh em N.V. Cường và N.V.Hùng từ Quảng Ngãi vào làm hơn 10 năm nay, mỗi khi nhắc đến chuyện gia đình lại lắc đầu quầy quậy: "Lo thân mình còn chưa xong, lấy đâu ra tiền mà cưới vợ!". Người em cứ lầm lũi, không dám nghĩ đến chuyện bạn gái; còn người anh tuy đã tìm thấy người yêu nhưng chưa dám mở lời vì sợ "không lo nổi cho người ta".
Níu kéo với nghề
Cực nhọc, bụi bặm, tiền công chẳng đáng kể... - đó là lý do khiến xóm chổi ngày càng vắng bóng những người trẻ. "Nghề này được cái là không cần học cao nhưng thu nhập chỉ đủ đắp đổi qua ngày. Cũng chẳng trách tụi trẻ sau này có điều kiện ăn học thì phải kiếm cái nghề nào đó đỡ cực, thu nhập cao, ổn định hơn để đổi đời" - cô Kim Xuyên, người đã gắn
|
"Nói gì thì nói, nghề này đã gắn bó với nhiều gia đình từ đời này sang đời khác, nếu bỏ đi thì tiếc lắm! Có thể ít người làm hơn nhưng không phải không còn ai gắn bó với nó!", một chủ cơ sở cho biết. Vì thế mới thấy trân trọng chuyện anh con trai
|
Chia tay xóm chổi, điều đọng lại nhiều hơn cả là sự lạc quan của những người thợ nơi đây. Cực nhọc đấy, bấp bênh đấy nhưng lúc nào cũng thấy nụ cười trên những gương mặt đẫm mồ hôi. Cười, pha trò để quên đi mệt nhọc, quên đi nỗi lo cơm áo gạo tiền và để tận hưởng những niềm vui riêng trong công việc mình đang làm...
Vân Anh - Ngô Vân
Bình luận (0)