Quanh chuyện con người ta hay đố kỵ nhau, ông kể chuyện “Sự tích con cá mắt lồi”. Chuyện này sau đó nhiều người kể và có nhiều dị bản, nhưng tôi được nghe đầu tiên, từ ông.
Vì đã nhiều người biết nên tóm tắt thôi: Hai người hay đi câu với nhau, một ông cần trúc chặt ở bụi, lưỡi câu tự uốn, mồi tự kiếm; ông hàng xóm cần Ý, lưỡi câu Nhật, mồi Mỹ… Tất nhiên ông hàng xóm thường câu được nhiều và cá to hơn.
Một hôm, ông lưỡi câu tự uốn câu được con cá bé xíu định bỏ vô giỏ. Ông hàng xóm mới bảo, ông đưa tôi đổi cho con cá lớn. Đổi xong thì ông thả con cá lớn xuống sông. Lát sau, ông câu lưỡi câu tự uốn lại giật được con cá to đó, đang gỡ thì nghe tiếng thì thầm: Ta là cá thần đây, ngươi thả ta xuống thì ta cho ngươi ba điều ước. Nhưng nhờ thằng cha hàng xóm đổi cho ngươi mà ta mới được thả nên ngươi ước được một thì cha hàng xóm đó được hai.
tin liên quan
Ông Nguyễn Bá Thanh và chuyện đồng thuận trong dânLúc còn làm Bí thư Thành ủy TP.Đà Nẵng, ông Nguyễn Bá Thanh từng nói: “Bà con họ yêu quý mình, cái chi họ cũng nói Bá Thanh, Bá Thanh. Từ chuyện tương cà mắm muối đến chồng đánh, vợ bỏ nhà đi đều điện thoại kêu Bá Thanh. Nói thiệt, không có sự đồng thuận của người dân thì việc giải tỏa mấy chục vạn ngôi nhà có mấy chục Bá Thanh cũng chịu”.
Cha câu lưỡi câu tự uốn đồng ý thả, và ước:
(Nghe đến đoạn này tôi nghĩ, khó ta, ước mà mình chỉ được một mà ông hàng xóm được hai. Ước sao nó cũng lợi, ước sao đây?).
Ông Nguyễn Bá Thanh kể tiếp: Cha này ước:
- Cho ta mất một tay. Vậy là cha hàng xóm mất hai tay.
Ước tiếp:
- Cho ta mất một chân. Cha hàng xóm mất hai chân.
Cá thần nhắc, còn một điều ước nữa. Ông này lẩm nhẩm:
- Cho ta mất một mắt…
Cá thần nghe xong câu này thì lồi con ngươi ra.
Vì thế mới có chuyện “Sự tích con cá mắt lồi”.
*****
Tôi nhớ chuyện này là vì: Dạo này, hầu như ngày nào báo chí cũng đưa tin Bí thư Thành ủy TP.HCM Đinh La Thăng làm việc ở các nơi. Cá nhân tôi rất thích con người năng động này vì ông làm việc ở đâu cũng chỉ ra được nhiều vấn đề tồn đọng ở đó. Mà không chỉ ông Đinh La Thăng, lãnh đạo một số tỉnh, thành cũng bắt đầu có “hiệu ứng Đinh La Thăng”. Nói xa hơn một chút là “hiệu ứng Nguyễn Bá Thanh”…
Thế nhưng, không ít người bắt đầu quay lại xét nét việc làm của các vị lãnh đạo với nhiều bình luận không mấy hay ho kiểu “vạch lá tìm sâu”. Tôi nghĩ, đó cũng xuất phát từ lòng đố kỵ.
Tháng trước, dư luận lo lắng về việc cá chết, biển ô nhiễm, lãnh đạo TP.Đà Nẵng đi tắm biển để nói rằng biển vẫn an toàn, nhiều người thích nhưng cũng nhiều người cho việc đó là “màu mè”, “mị dân”… Những ngày sau đó, tôi thấy Chủ tịch UBND TP.Đà Nẵng Huỳnh Đức Thơ (người không có mặt trong những bức ảnh báo chí đưa tin lãnh đạo TP tắm biển) cùng với một người khác, hình như là trung tướng Lê Ngọc Nam đi tắm biển như là một sinh hoạt thường ngày, đâu có thấy “màu mè” chi? Cũng như ông từng nói, thay vì ăn cá ở nhà thì ăn cá ở căng tin của tòa nhà hành chính TP, có gì đâu?
*****
Hồi nghe ông Nguyễn Bá Thanh kể chuyện “Sự tích con cá mắt lồi” xong, thấy kinh hãi về lòng đố kỵ của con người đến mức ám ảnh, nhịn không thấu bèn mang về kể cho cả nhà nghe.
Con gái lúc đó còn nhỏ tự nhiên hỏi: Nếu con cá thần cho ba một điều ước như thế ba ước cái gì?
Hóc. Lát tôi mới bảo: Ba ước: Cho tôi một người vợ.
Con gái nói: Vậy ông kia được đến hai vợ, thì sao ba?
Tôi cười: Cho nó tàn đời luôn!
Vậy là trong lòng mình vẫn còn đố kỵ.
Khó thay!
Bình luận (0)