Lâm Kỳ Xuyên - ngàn vàng cho người đẹp nguyệt cung

16/04/2007 22:04 GMT+7

Như đã viết trong một kỳ trước, khi bị các chủ nợ truy đòi bén gót, Yvette Trà như con chim trốn tuyết phải lánh mặt ở khách sạn Hôtel de Nations không dám ra ngoài. Đang lúng túng cùng đường, bỗng bất ngờ nhận được bao thơ đựng tiền dày cộm do một người không quen biết tên Lâm Kỳ Xuyên gửi biếu, gọi là chút lễ "ra mắt" hoa khôi.

Anh chàng này cũng thuộc loại si tình coi tiền như lá úa. Lúc đầu anh tự giới thiệu mình qua danh thiếp ghi nơi làm việc là chi nhánh Ngân hàng Đông Dương ở Cần Thơ. Sau biết thêm, anh là con trai của một tỉ phú chủ hãng rượu lớn đặt cơ sở sản xuất chính tại Châu Đốc. Thế là, một lần nữa, sắc đẹp của Trà có ma lực vô hình lôi cuốn thêm một "trái tim tỉ phú". Về sau chả hiểu giữa hai người đậm đà thắm thiết ra sao, chứ thời gian đầu, Lâm tự nguyện làm người tình không chăn gối để phụng hiến cho Trà những món tiền kếch xù ngay khi chưa cầm được bàn tay hoặc nói một lời âu yếm, vợ chồng. Nhờ đó, cô hoa khôi đương hồi xuống dốc đã có đủ sức trang trải nợ cũ, vực dậy Nguyệt tiên cung đang cơn hấp hối và đường đường quay lại những sòng bài hạng nhứt Sài Gòn. Có bữa, cô đánh thua to ở chiếu bạc mở trong nhà của chủ tiệm vàng Năm Hy trên đường Bonard (nay là đường Lê Lợi), cô không trực tiếp mà sai em út gọi điện thoại đến ngân hàng Cần Thơ cho Lâm Kỳ Xuyên để Lâm chi gấp... 5.000 đồng (tức hơn 80 cây vàng lúc ấy). Cô điện thì điện, thử coi Lâm hào phóng đến mức nào, chứ món tiền to tát ấy buộc gửi qua khỏi cửa trong chớp mắt nghĩ cũng khó cho Lâm chứ? Nhưng không, "mệnh lệnh của người mình yêu" có sức mạnh vượt xa hàng trăm cây số dễ dàng và lập tức chỉ vài tiếng đồng hồ sau người của Lâm từ Cần Thơ đánh xe lên Sài Gòn đã có mặt và tìm đến tiệm vàng Năm Hy theo địa chỉ đã nhắn. Đó là một nhân viên có mang trên cổ áo mấy chữ BIC (tức viết tắt của Banque de L'Indo-Chine de Can Tho: Ngân hàng Đông Dương chi nhánh Cần Thơ) để lễ phép trao cô hoa khôi thua bạc đúng 5.000 đồng, gồm 50 tờ loại 100 đồng (cent piastres) mới cáu cạnh, chưa dính mồ hôi tay và chợ búa nên còn thơm thơm mùi trinh nguyên của giấy. Lâm cũng bỏ ra 20.000 đồng tức hơn 330 cây vàng để tu sửa Nguyệt tiên cung lộng lẫy hơn cho Trà kinh doanh. Cũng như những lần trước, tiền đều đều tuôn đầy túi Trà như triều cường, song cũng ra khỏi tầm tay cô nhanh hơn nước rút, để không lâu, cô lại lâm cảnh trắng tay lần nữa. Lần này hoa khôi phải đích thân lặn lội đến Cần Thơ tìm Lâm. Cô đi với một chị bạn người Pháp là Madame Pit, không trọ ở lữ quán Bungalow, nơi đã vui chơi với Hắc và Bạch công tử trước đây, mà chọn một phòng khang trang ở Hôtel de L'Ouest viết thư mời Lâm Kỳ Xuyên đến. Lâm đánh xe tới hỏi Trà xuống Cần Thơ khi nào không báo trước? Gấp việc chi? Cô không úp mở dài dòng, nói thẳng mình thua bạc, nợ to, xuống nhờ bàn tay của Lâm đưa ra giúp với. Lâm hỏi nợ lớn là bao nhiêu? Cần chừng nào tiền? Trà đưa ra con số cao như sóng thần:

- Bốn chục ngàn đồng.

Số tiền 40.000 đồng trị giá thời bấy giờ hơn 660 cây vàng, lớn vậy, song Lâm Kỳ Xuyên nhìn Trà đáp một tiếng gọn lỏn: "Được", rồi bảo chờ chút, Lâm về lấy. Chưa đầy một giờ sau, tài xế của Trà đến chỗ Lâm và quay lại mang theo một bao tiền, cũng giấy loại 100 đồng, bày lên bàn, đếm đủ chẵn chòi bốn mươi ngàn đồng. Vừa cất tiền xong, bỗng thấy Bạch công tử Georges Phước hay tin, đột ngột xuất hiện. Xa cách lâu ngày, Trà và Georges Phước sà vào lòng nhau, ôm nhau chưa kịp rời, thì Lâm Kỳ Xuyên thình lình quay lại, đẩy cửa bước vào trông thấy. Như người khác chắc phải nhăn mặt, tức tối, bẽ bàng, nhưng Lâm vẫn giữ bình thản, bắt tay Georges Phước và mời Trà cùng đi Rạch Giá với mình. Trà từ chối, bảo về Sài Gòn gấp để trả nợ không thì người ta xiết Nguyệt tiên cung, rồi ôm bó bạc quay lên Sài Gòn. Trà đi rồi, Lâm ngẫm nghĩ thế nào lại lên xe phóng theo đến Nguyệt tiên cung. Nhưng Trà có tiền liền lao vào sòng bạc mất dạng, khiến Lâm Kỳ Xuyên không kịp gặp, phải đợi suốt hai ngày ở "cung Nguyệt" vắng tanh. Tan sòng, Trà cũng không đến với Lâm, mà cùng vua cờ bạc Sáu Ngọ tức Paul Daron lên xe phóng ra phố. Và tình cờ, Lâm Kỳ Xuyên đã nhìn thấy hai người như "đôi chim liền cánh" tung tăng trước mắt. Lâm chua chát biết mình chỉ là người đứng bên lề "tình sử" của Trà, nên anh đã một mình quay về Cần Thơ biền biệt. Sau này  Yvette Trà sám hối và tự trách đã "quá tàn nhẫn" với anh Lâm dạo ấy. Còn Lâm, từ đó - mãi mãi xem Trà là "người em sầu mộng" của mình: em chỉ là em gái thôi...

Hồng Hạc

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.