Đã ngoài tám mươi, nhưng ông Ngọ lại không có được cái vóc dáng cân đối đẹp hài hòa như ca sĩ tài tử Ngọc Bảo. Co ro cúm rúm, thân hình ông chỉ còn là sự chắp nối của những lóng xương khô. Thịt mỡ tiêu hao cả, chân tay ông chỉ một lớp da bọc, riêng đầu gối và mắt cá chân thì đều đã hóa sừng.
Mùa này biên giới đầy sương
Có ai trở lại chiến trường về thăm
Vị Xuyên, Phong Thổ, Đồng Đăng
chợ họp tới khuya những ngọn đèn nho nhỏ
những mẹt hàng nho nhỏ
thuốc lá sợi vàng
mộc nhĩ măng khô
mùi vịt quay thơm lừng rượu đong bằng bát
Bây giờ anh Tường nằm đó. Căn phòng bệnh viện giá cao có hai giường. Anh ấy nằm đó. Vân vẫn đứng trân trân cuối chân giường.
Tháng giêng rét chớm hoa đào
Mưa như phấn rắc thơm vào chiêm bao
Sông nghiêng cho sóng dạt dào
Anh nghiêng chẳng biết phía nào có em
Tiếng trẻ giòn tan trong nắng sớm
Chậu quất mọng vàng quả xum xuê
Rón rén tết về trong gió thoảng
Rưng rưng lòng bỗng thấy bộn bề
Ngày mai, ừ nhé. Mềm môi
Một góc phố. Một chỗ ngồi. Nến thơm
Ngày lại qua tháng năm chừng trước ngõ
Mắt thơ ngây nay biếc một bầu trời
Đời thênh thang cũng quay về lối nhỏ
Mấy mươi năm chưa khản cả tiếng cười
Một mình lạc giữa trời xa
Mượn ai đây chút quê nhà nương thân
về lại
một miền nhớ
chiều
và biển nước mênh mông
tôi bước đi
Lặng im mà nghe mùa xuân
Khúc khích cười trong ngọn gió
Phập phồng trong từng búp lá
Non tơ!
Sapa em nhiều dốc chập chùng
Sương mờ sương phủ rừng thông
Núi và phố chen nhau sườn dốc