Thanh Bùi: ‘Trong tình yêu, hy sinh là điều tất yếu’

07/03/2016 14:25 GMT+7

(iHay) “Hôm nay có tiền, ngày mai có thể chết đói. Cái tồn tại mãi mãi chính là tình cảm, là sự hy sinh, cảm thông và trân trọng” - Thanh Bùi.

“Hôm nay có tiền, ngày mai có thể chết đói. Cái tồn tại mãi mãi chính là tình cảm, là sự hy sinh, cảm thông và trân trọng” - Thanh Bùi.
Là một người sinh ra và lớn lên với một đam mê, hoài bão lớn với âm nhạc, trở về Việt Nam để mong muốn có thể tìm thấy được chính bản thân mình, Thanh Bùi luôn trăn trở, thao thức về một trách nhiệm, một ước mơ thay đổi được nền âm nhạc nước nhà

Cũng như bao cặp vợ chồng khác, chúng tôi cũng có lúc cãi vã nhưng sau đó chúng tôi nhìn lại và gạt qua cái tôi của mình để chủ động làm lành.

Lần đầu tiên được gặp và nói chuyện với Thanh Bùi, trái ngược với những gì tôi nghĩ, Thanh Bùi ngoài đời là một người đàn ông chững chạc với phong thái đĩnh đạc và rất “Tây”. Từ giọng nói đến cử chỉ của giọng ca Lặng thầm một tình yêu đều toát lên được sự tự tin và trưởng thành. Điều làm tôi có chút bất ngờ chính là những sợi tóc bạc không hề ít của anh. Không ồn ào, không vồn vã, Thanh Bùi nhấp từng ngụm cà phê và tâm sự cho tôi những mảnh chuyện nhỏ, những tâm tư và suy nghĩ mà anh cất giấu bấy lâu.
* Sau một thời gian khoảng 2 năm, Thanh Bùi mới cho ra mắt sản phẩm âm nhạc mới Missing you. Tại sao lại là một quãng thời gian khá lâu như vậy?
Là một người nghệ sĩ, để có thể đưa đến cho khán giả một sản phẩm âm nhạc chất lượng vừa để làm vừa lòng người nghe và vừa thỏa mãn được bản thân thì có lẽ 2 năm không phải là một quãng thời gian quá dài. Bản tính của tôi lại là một người khó tính và kỹ lưỡng trong công việc. Nếu như vội vàng cho ra mắt một sản phẩm mà chính tôi còn chưa hài lòng thì thực sự đó là một điều quá khó với Thanh Bùi rồi. Hơn nữa, nghệ thuật mà, khi nào có hứng, có cảm xúc, có cái thú thì mới có thể làm được chứ không thể bắt ép người nghệ sĩ được.
Tôi cũng có thể ngồi và sáng tác 3, 4 ca khúc chỉ trong vài ngày nhưng chất lượng lúc đó sẽ không đi kèm cùng số lượng. Chưa bao giờ tôi tự thúc ép mình làm điều gì mà bản thân tôi hiểu rõ rằng không thể làm được ở thời điểm đó.
* Anh có sợ rằng nếu “lặn mất tăm” trong 2 năm thì nhiều đàn em, thế hệ ca sĩ mới sẽ vươn lên và anh sẽ không còn được quan tâm nữa?
Nếu mà nói không sợ, không suy nghĩ thì chắc chắn là sai nhưng tôi nghĩ “tre già măng mọc”, đó là điều tất yếu. Ngay cả khi tôi đang hoạt động chăm chỉ thì vẫn có những em ca sĩ mới xuất hiện. Các em có tuổi trẻ, có sự nhanh nhạy, có ngoại hình thì đương nhiên giới trẻ sẽ chào đón và thần tượng. Tuy nhiên, khi ở độ tuổi của tôi, không còn trẻ nữa thì sẽ có cá tính và chất riêng của nó chứ, “gừng càng già càng cay” đúng không? (Cười lớn).
Mà thật ra trong năm qua tôi cũng có xuất hiện chứ đâu có biến mất hoàn toàn. Chỉ đơn giản rằng, mọi thứ cần có thời điểm chứ không thể tùy tiện được. Làm nghệ thuật không nên để cái tôi quá lấn áp. Nếu như có thế hệ khác lấn áp thì điều cần nhất là phải tự thay đổi bản thân, tự phát triển chứ không phải ấu trĩ tự ti mà không có bất cứ hành động nào.
* Vậy lý do nào để ca khúc trở lại của anh lại mang tựa đề là Missing you?
Đây chính là cảm xúc của tôi ở thời điểm hiện tại khi mà sau những tháng xa gia đình, xa Việt Nam thì vỏn vẹn trong tôi chính là nỗi nhớ. Tôi nhớ mọi người, nhớ vợ, nhớ đồng nghiệp, nhớ ánh mắt và nụ cười của những người dân Việt Nam; đó là những điều rất đỗi bình dị nhất đối với tôi. Cảm xúc dâng trào khiến tôi đã cảm nhận được bài hát này ngay từ lần đầu tiên. Mọi thứ đối với tôi ở thời điểm này rất giản đơn. Nhớ chỉ là nhớ thôi. Đơn giản vậy thôi.
* Nỗi nhớ vô hình được anh gửi gắm trong ca khúc này có phải về vợ?
Thật ra như tôi đã chia sẻ thì không chỉ đơn thuần là nhớ về người bạn đời của mình mà còn nhiều nỗi nhớ khác. Tuy nhiên, một quãng thời gian làm việc ở nước ngoài, nỗi nhớ lớn nhất chính là nhớ người vợ của tôi. Khi xa nhau chúng tôi thường nhắn tin hỏi han nhau chứ không thường xuyên gọi điện lắm. Có thể chúng tôi có một cách yêu khác với mọi người nhưng chúng tôi cảm thấy như vậy là đủ. Không cần thiết phải gọi điện cho nhau quá nhiều, không cần thiết phải nhắn tin 24/7 mà chỉ cần thi thoảng có những dòng tin nhắn hỏi han, chúc nhau trước khi đi ngủ hay kể nhau nghe những câu chuyện vui, chuyện buồn xảy ra trong một ngày. Thế là đủ và hạnh phúc rồi.
* Chuyện vợ chồng anh dạo này vẫn mặn nồng chứ. Có bao giờ hai người đã cãi nhau căng thẳng chưa?
Trong cuộc sống vợ chồng chắc chắn không thể lúc nào cũng sóng yên biển lặng. Có những lúc hiểu lầm, có những lúc căng thẳng và có những lúc tưởng chừng như không thể hàn gắn được nữa. Thế nhưng đã cùng trao cho nhau chiếc nhẫn vào ngón tay thì phải biết cảm thông, trân trọng, hy sinh và quan trọng là tha thứ cho nhau. Cũng như bao cặp vợ chồng khác, chúng tôi cũng có lúc cãi vã nhưng sau đó chúng tôi nhìn lại và gạt qua cái tôi của mình để chủ động làm lành.
Đôi lúc trong cuộc sống hôn nhân, chúng ta đừng quá đặt bản thân mình lên trên mọi thứ. Có những lúc hãy biết nhường nhịn. Tôi không hoàn hảo, Vân không hoàn hảo và các bạn cũng vậy. Đừng bao giờ vì những lúc tức giận mà nói những lời cay đắng làm người kia phải đau khổ, suy nghĩ. Và tôi cũng nghĩ rằng, một khi đã yêu thì cũng có thể tha thứ được. Hãy biết nói lời xin lỗi. Hãy thể hiện bằng hành động để nụ cười không phải là một nụ cười gượng gạo.
* Vậy vợ chồng anh đã hy sinh cho nhau những gì rồi?
Hy sinh ở đây là mặt tình cảm. Mình suy nghĩ cho nhau, để người đó lên trước mình. Mỗi ngày trôi qua, tôi và Vân đều vậy. Nhiều lúc muốn nói điều gì đó cho sướng miệng nhưng biết nếu nói ra thì người kia sẽ đau lòng thì đành phải dằn mình lại, không nói nữa. Đó đã là một sự hy sinh rồi. Đôi khi những hành động vĩ đại là không cần thiết. Hãy làm điều nhỏ với tình yêu lớn nhất có thể. Và trong tình yêu, hi sinh là điều tất yếu.
Tình yêu là sự hy sinh, là cảm thông và trân trọng những khoảnh khắc còn được ở bên nhau.
* Quay trở lại với nỗi nhớ trong Missing you, Thanh Bùi từng nói tình yêu với vợ là nguồn cảm hứng cho ca khúc này. Vậy anh có thể chia sẻ thêm quan điểm của mình về hôn nhân và tình yêu của mình?
Tình yêu là cần thiết nhưng không phải tất cả, nó chỉ ở đó để làm cuộc sống tốt đẹp hơn. Cái cần thiết chính là cốt lõi của 2 người. Không thể sống với một người chỉ vì họ cho mình vật chất. Hôm nay có tiền, ngày mai có thể chết đói. Cái tồn tại mãi mãi chính là tình cảm, là sự hy sinh, cảm thông và trân trọng. Tôi nghĩ các em thế hệ trẻ bây giờ vẫn chưa có được suy nghĩ đó. Và đừng bao giờ để cái cảm giác mình không thể sống thiếu một người lấn át bản thân.
Người ấy không phải là hạnh phúc của mình. Hạnh phúc là do mình tạo ra. Người ấy có thể hỗ trợ để mình tìm thấy hạnh phúc những người đó không phải là toàn bộ hạnh phúc. Mình phải hạnh phúc trước. Vân có tôi hay không thì Vân vẫn là Vân. Tôi không có Vân thì tôi vẫn tốt, cũng không sao nhưng nếu có thì đương nhiên sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều. Tôi không bao giờ chấp nhận hy sinh hạnh phúc của mình cho bất cứ ai và Vân cũng vậy. Chúng tôi không bao giờ ép chế lẫn nhau. Mọi thứ cần phải tự nhiên. Tình yêu cũng giống như chuỗi DNA vậy; có giao thoa, có khoảng cách.
* Âm nhạc của Thanh Bùi sâu sắc, anh có phải là một con người của nội tâm?
Có lẽ tôi trải đời nhiều nên những câu hát tôi viết ra chân thành và sâu sắc hơn. Là một người nghệ sĩ, cũng có những giây phút tôi cảm thấy mềm yếu và chỉ muốn thu mình lại trong cái vỏ bọc của mình để suy ngẫm, để chìm đắm. Tôi không hẳn là một người sống nội tâm nhưng có lẽ đôi lúc trong cái cuộc sống đầy khó khăn và có nhiều thăng trầm này, những giây phút lắng đọng dường như là cần thiết.
….Nói đoạn, Thanh Bùi trầm ngâm. Anh uống nốt những giọt cà phê còn sót lại trong tách. Khuôn mặt của người đàn ông với hoài bão lớn vẫn khiến tôi không thể nào quên...
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.