|
Nhưng cũng từ đấy, nảy sinh trong tâm trí mình những ngẫm suy về con người, về cuộc đời. Mở ra trong trái tim mình những xúc cảm mới, những cách nhìn khác về hôn nhân, về tình nghĩa vợ chồng, về tuổi già…
Chẳng hạn chuyện ông chồng bị liệt một chân nhưng mập mạp, phốp pháp trong khi bà vợ thì ngược lại, người ốm nhom và da dẻ mét xanh. Bà vợ ở luôn trong bệnh viện để nuôi chồng. Cứ tới bữa, người vợ xuống căng tin mua hai xuất cơm. Ông chồng ăn… gần sạch. Còn đâu ít hột cơm và chút cá, canh cặn bà vợ liếm láp cho qua.
Ai có thắc mắc thì người vợ trả lời với nụ cười rất tươi: “Thì ổng to con vậy, ăn ít làm sao đủ nuôi cái mình bự của ổng. Còn thân tui nhỏ, ăn lớn, làm sao tiêu thụ hết. Đó, vừa uổng cơm gạo vừa bịnh chết luôn”. Mấy người trong phòng lắc đầu nhưng vẫn thương, đem cho bà vợ thứ này thứ khác. Họ nói rõ ràng là tui cho bà. Nhưng bà lại đưa cho ông với lý lẽ: “Ông bịnh chứ đâu phải tui”.
Chiều chiều, trong dãy hành lang bệnh viện, bà đưa cái thân hình gầy yếu của mình ra làm trụ để dìu chồng tập đi. Bà yếu quá nên ông cứ bị chúi ngã và có hôm không ghìm nổi, đổ lăn kềnh. Ngã, nằm dài dưới đất vậy mà ông thật là dữ khi dùng cái chân chưa liệt của mình đạp, đá bà túi bụi. Mà bà cũng thật hay khi đứng trân mình ra đó cho ông đánh. Ông đá vợ không thua gì ăn, uống, ngủ. Rất khỏe. Có ai ngạc nhiên thì bà tủm tỉm giải thích: “Chứ ổng mạnh tới vậy biểu sao ổng đá yếu cho được. Úi cha! Ổng còn đánh mình được là chuyện mừng đó. Tới hồi ổng nằm im ru, không động cựa nổi mới lo chứ!”.
Cô y tá có lần bắt gặp, la ông chồng một trận ra trò và la luôn bà vợ: “Biết mình có chút xíu, vậy thì, kiếm cái ông nào nhỏ con để đỡ cho nó dễ với lại ông nhỏ, chân cũng nhỏ. Đá phải nhẹ hơn chứ!...”. Nghe giọng nói rồi nhìn cái cách của cô này coi. Tưởng là nặng trịch chứ mà nhẹ hều à! Coi bộ nghiêm khắc nhưng cà rỡn sao đâu! Cứ như là rất ghét nhưng mà thương lắm đó. Một kiểu la, mà tôi, người được chứng kiến không hề bực dọc lại thấy vui vui… Còn cái cặp vợ chồng già này có vẻ hơi ái ngại chút đỉnh. Rồi lại nhìn nhau cùng giấu vội nụ cười và líu ríu bên nhau với những bước chân đổ xiên, lấp vấp.
Họ khiến chiều trong bệnh viện của tôi không chỉ nồng nặc mùi thuốc, cồn, bông băng và những tiếng rên la đau nhức.
Huyền Minh
Bình luận (0)