>> Kỳ 1: Hai cái sự rơi
>> Kỳ 2: Vàng và tình
>> Kỳ 3: Cái vết nứt ở bụng
>> Kỳ 4: Vụ án “Tề Thiên bay”
Ngã xe, mất cái “ngàn vàng”
Nguyên đơn A trình bày: cô mới 24 tuổi, thận trọng giữ mình như ngọc, chưa có bạn trai. Một ngày, sau ca tan sở, cô đạp xe ra khỏi Khu công nghiệp Trà Nóc, định quẹo qua đường lớn về nhà thì bị va quẹt xe. Người va quẹt là anh B. Anh B chạy xe gắn máy, quẹo ẩu nên tông vào xe đạp của cô, khiến cô tụt hai tay khỏi ghiđông và té ngã.
Về nhà, cô đi tắm mới biết mình bị chảy máu chỗ kín. Hoảng hốt, sáng hôm sau cô vào bệnh viện X ở Cần Thơ khám chuyên khoa. Bác sĩ kết luận cô bị rách mới màng trinh. Cô phải lấy giấy chứng thương và kiện anh B - người gây ra tai nạn cho cô.
Cô cho rằng trinh tiết là cái đáng quý nhất của người phụ nữ. Việc rách màng trinh đáng tiếc này có thể làm ảnh hưởng rất lớn tới danh dự, nhân phẩm của cô về sau. Cô đề nghị tòa buộc anh B phải đền bù cho cô số tiền 5 triệu đồng về thiệt hại danh dự, phẩm giá của mình.
Bị đơn B trình bày: anh rất xin lỗi cô A về chuyện rách màng trinh. Thật ra, việc va quẹt xe xảy ra nhẹ nhàng, ngoài ý muốn của cả hai bên nhưng anh không ngờ lại gây ra cho cô vết thương như vậy. Anh thú thật anh mới lớn, cũng chưa hề biết màng trinh là... cái gì. Anh không đồng ý đền bù số tiền trên, chỉ đồng ý đền bù những khoản thuốc men, khám bệnh nếu cô A có biên lai hợp lệ.
Bởi nguyên đơn và bị đơn còn quá trẻ, chưa lập gia đình và chưa có tài sản riêng nên cha của nguyên đơn A và mẹ của bị đơn B ra trước tòa như hai người có quyền lợi và nghĩa vụ liên quan.
Mẹ của bị đơn trình bày rằng bà cũng rất xót xa khi biết cô A té ngã và rách màng trinh như cô trình bày. Trong những lần hòa giải trước đây, bà có đề nghị cho anh B hỏi cưới cô A làm vợ thì mọi chuyện đều êm nhưng hổng hiểu sao gia đình cô A cứ muốn kiện ra tòa.
Bà đưa ngón tay út lên và nói: “Cháu ơi, cái màng trinh mà nhằm nhò gì, nó nhỏ xíu xiu hà. Tui nghe nói bây giờ các bác sĩ giỏi lắm. Ở trên thành phố họ vá nó hà rầm, dễ ợt như mình vá... ruột bánh xe vậy. Cho nên gia đình tui chỉ đồng ý đền tiền nếu cháu chịu đi vá thôi. Vá nhiêu đền nhiêu”.
Nghe bên bị nói chuyện “đâm hơi”, cha của nguyên đơn A giật gân đùi đụi. Không đợi tòa cho phép, ông la lớn: “Chèng đéc ơi, chị nói cái gì kỳ vậy? Vấn đề màng trinh là cái ngàn vàng trong đời con gái người ta. Nó đâu phải là... cái lu, cái khạp mà lủng chỗ nào mình dùng ximăng vá lại chỗ đó? Sở dĩ tui không đồng ý gả con gái tui cho con trai chị vì con gái tui lớn hơn con trai chị hai tuổi. Người ta nói “Nhứt gái hơn hai, nhì trai hơn một”, nhưng trong vụ này con gái tui không thể nhứt được. Con gái tui về làm dâu nhà chị, hổng chừng buồn buồn nhớ lại vụ kiện này, chị nói... tiếng Đức với nó thì nó làm sao chịu nổi? Tui hổng đồng ý vá may gì hết. Bên chị phải đền bù cái vụ mất trinh cho con gái tui”.
Thấy tình hình “khu vực... Trung Đông” có vẻ căng thẳng, thẩm phán động viên hai bên bình tĩnh. Ông cho biết trước khi xét xử vụ án, ông đã qua bệnh viện gặp bác sĩ khám cho cô A, hỏi ý kiến của nhà chuyên môn này. Vết rách của cô A ở múi 3 giờ là vết rách nhẹ.
Trong cái nhìn đạo đức truyền thống của dân tộc ta, trinh tiết là cái đáng quý của người phụ nữ. Ông chia sẻ và thông cảm với tâm trạng lo lắng của nguyên đơn A về việc vết thương tế nhị ấy có thể sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình mai sau nếu gặp phải người chồng khó tính. Tuy nhiên, rõ ràng nguyên đơn vẫn là một phụ nữ trong trắng, đức hạnh, tự vấn lương tâm không có điều chi đáng xấu hổ khi cần nói thật tai nạn này với người chồng tương lai.
Bác sĩ chuyên khoa đã cho ông biết vết thương nhẹ của nguyên đơn có thể khắc phục được bằng vi phẫu thuật. Chi phí của ca vi phẫu thuật này khoảng 500.000 đồng.
Việc té ngã do va quẹt xe dẫn đến bị thương nhẹ ở vùng tế nhị là ngoài ý muốn của đôi bên. Tòa tuyên bố: bị đơn B phải đền bù cho nguyên đơn A số tiền 500.000 đồng để khắc phục hậu quả vết thương và 80.000 đồng tiền khám vết thương, lấy giấy chứng thương. Ông cũng dặn cô gái hãy an lòng, trước khi lập gia đình, cô nên nói thật với người chồng rằng mình bị ngã xe, xuất trình giấy chứng thương và án văn dân sự của tòa để anh khỏi thắc mắc, nghi ngờ!
Chỉ tại cái... mỏ vịt
Ngày 9-5-2000, 40 tiếp viên khách sạn Bạc Liêu được đưa đến Trung tâm Y tế dự phòng 2 kiểm tra sức khỏe định kỳ. Tổ khám hôm ấy gồm nữ bác sĩ X và hai nữ hộ sinh thuộc bộ phận quản lý vệ sinh lao động của trung tâm.
Thời ấy, có lẽ vì không còn đồ dùng nào tiên tiến hơn nên khi khám phụ khoa, tổ khám sử dụng mỏ vịt - một dụng cụ y tế cổ điển - đưa sâu vào âm đạo. Cách làm đó khiến các chị em nữ tiếp viên đều có cảm giác đau rát. Vả chăng trong khi khám, bác sĩ cũng như các nữ hộ sinh ăn nói, ứng xử không lấy chi làm dịu dàng lắm: “Cởi quần ra”, “Dạng... háng ra”. Điều đó càng làm các nữ tiếp viên sợ hãi.
Hai nữ tiếp viên A (18 tuổi) và B (23 tuổi) rất lo sợ. Hai cô thỏ thẻ trước với tổ khám rằng hai cô còn là con gái, chưa hề quan hệ chăn gối với người khác phái và chưa lập gia đình, đề nghị được khám nhẹ tay. Tổ khám không mấy lạc quan, bởi họ không tin rằng trên đời này có chuyện làm tiếp viên matxa mà còn trinh bạch.
Họ vẫn cứ tiếp tục dùng mỏ vịt khám cho A và B một cách thô bạo như đã áp dụng với các chị em khác. Hai cô A và B khóc lóc, van xin và đẩy tay họ ra. Kết quả thật tai hại: cả hai cô gái đều có cảm giác đau rát và xảy ra hiện tượng chảy máu tại chỗ.
Người phụ trách đưa các chị em đi khám đã phản ảnh tình trạng đáng tiếc này với bác sĩ phó giám đốc trung tâm. Ông phó giám đốc viết giấy giới thiệu cho hai cô vào Bệnh viện Bạc Liêu khám lại. Kết quả khám lại khẳng định: cả hai cô đều bị rách mới màng trinh.
Ngay chiều hôm ấy, hai cô gái đáng thương đã làm đơn gửi đến Cơ quan cảnh sát điều tra Công an thị xã Bạc Liêu (cũ) đề nghị được xem xét giúp đỡ. Biên bản giám định của tổ chức giám định pháp y tỉnh Bạc Liêu kết luận cả hai đều bị rách mới màng trinh. Vụ này 11 năm trước đã khiến êkip khám sức khỏe ngày ấy, có cả bác sĩ X, bị kỷ luật cảnh cáo.
Theo Tuổi Trẻ
Bình luận (0)