• An Giang
  • Bình Dương
  • Bình Phước
  • Bình Thuận
  • Bình Định
  • Bạc Liêu
  • Bắc Giang
  • Bắc Kạn
  • Bắc Ninh
  • Bến Tre
  • Cao Bằng
  • Cà Mau
  • Cần Thơ
  • Điện Biên
  • Đà Nẵng
  • Đà Lạt
  • Đắk Lắk
  • Đắk Nông
  • Đồng Nai
  • Đồng Tháp
  • Gia Lai
  • Hà Nội
  • Hồ Chí Minh
  • Hà Giang
  • Hà Nam
  • Hà Tĩnh
  • Hòa Bình
  • Hưng Yên
  • Hải Dương
  • Hải Phòng
  • Hậu Giang
  • Khánh Hòa
  • Kiên Giang
  • Kon Tum
  • Lai Châu
  • Long An
  • Lào Cai
  • Lâm Đồng
  • Lạng Sơn
  • Nam Định
  • Nghệ An
  • Ninh Bình
  • Ninh Thuận
  • Phú Thọ
  • Phú Yên
  • Quảng Bình
  • Quảng Nam
  • Quảng Ngãi
  • Quảng Ninh
  • Quảng Trị
  • Sóc Trăng
  • Sơn La
  • Thanh Hóa
  • Thái Bình
  • Thái Nguyên
  • Thừa Thiên Huế
  • Tiền Giang
  • Trà Vinh
  • Tuyên Quang
  • Tây Ninh
  • Vĩnh Long
  • Vĩnh Phúc
  • Vũng Tàu
  • Yên Bái
Bạn cần biết Tiện ích Việc làm Liên hệ
Theo dõi báo trên

Bàn chân ôm đất

09/12/2012 03:15 GMT+7

Mạ kể rằng gia đình tôi đã chuyển nơi ở và làm lại nhà đến cả chục lần. Chẳng biết tuổi tác thế nào mà ba tôi hay quyết định di chuyển chỗ ở từ đầu làng đến cuối làng, có những lần từ đồng bằng lên núi hoặc ngược lại. Thế nên câu nói an cư lạc nghiệp nghiệm ra với nhà tôi thật đúng. Vài năm chỗ này, vài năm chỗ khác chẳng làm nên cơm nên cháo gì. Ngôi nhà sau chẳng khác mấy ngôi nhà trước, vẫn mái tranh vách đất nện phân trâu và bùn, vẫn cái nền đất… Cho đến những ngày sức khỏe đã yếu, ba mạ mới xây được ngôi nhà gạch mái tôn, nền bê tông sạch sẽ đứng kiên cường trước những cơn bão khốc liệt của miền Trung.

Vậy mà khi ở trong căn nhà đó, tôi lại nhớ về cái nền đất cũ của căn nhà xưa. Chẳng phải là người hoài cổ, nhưng sao tôi cứ muốn đặt bàn chân lên cái nền nhà đất ấy. Mát rượi và bình yên.

Cái nền đất bình dị bị bào mòn bởi những bước chân. Mòn đến nỗi nó bóng lên như một khúc gỗ tốt được người thợ mộc sơn phủ pê-u. Nhà nghèo, dép chỉ dành cho đi học thì mang, còn ở nhà hay theo mạ đi chợ thì đi chân đất. Mỗi lần theo mạ đi chợ Chùa phải băng qua trảng cát. Khi đi thì mặt trời mới ló, bàn chân mát dịu, khi về nắng lên cao, cát nóng như rang. Tôi đi như chạy mong về tới nhà để trốn nóng. Mỗi lần như thế, tôi thích đi lui đi lại trên cái nền nhà mình, bàn chân chạm vào thứ đất ẩm mát rượi, một cảm giác êm ái xông từ đất dâng lên rồi lan tỏa. Đó là cảm giác của bình yên, thanh thản.

Mỗi buổi tối buồn ngủ rũ rượi, leo lên giường có khi không kịp chà hai chân vào nhau cho sạch đất là đánh một giấc đến sáng. Mơ màng tỉnh dậy mỗi sáng sớm đã nghe tiếng chổi rơm của mẹ quét nhà. Những nhát chổi như quét lên nền nhà một thứ trầm tích mà hết cả tuổi thơ không sao quên được.

Nền đất gắn với những đôi chân đất. Nhớ mạ quanh năm đi chân không. Khi có giỗ chạp, cưới hỏi mới đưa đôi dép đứt vá lại mấy lần ra mang. Bàn chân quanh năm chạm đất. Đất từ nhà ra tới ruộng, xuống mép sông, ra nghĩa địa. Đó là những bàn chân thô tháp, nứt nẻ như minh chứng nhọc nhằn, kham khổ của người nông dân. Họ bảo chỉ cần nhìn vào đôi tay, gót chân để biết ai đó làm nghề gì, từ đâu đến quả không sai.

Yên Mã Sơn

 

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.