Khi sự tử tế bị đẩy vào tuyệt lộ
Tôi tập làm quen với màu cúc trái vụ, vì sợ mùa đi bỏ quên mình
Em không giỏi chen lấn
Em không rành thủ đoạn
Những buổi chiều dang dở cả mưa giông
Muốn tìm lại tiếng ca ai hát sau vành nón
Chỉ thấy ngoại ô thăm thẳm thở dài
Đánh cược dòng sông miên man thơ dại
Để ngõ về vớt vát chút heo may!
Làm sao trách trời xanh đã mây bay ngàn dặm
Làm sao trách nụ hoa quên nở sớm mai buồn
Tôi trách tôi chân chùn gối mỏi
Buổi nhân tình khô héo mặt người dưng!
Bình luận