Kỷ niệm khó quên
Cô Ngọc Mi, giáo viên dạy Sử, 2 năm tuổi nghề kể trong nụ cười: "Ngày 20.11.2004, cả trường tổ chức mừng ngày Nhà giáo, tụi học trò của Mi đóng kịch. Các em đóng vai vợ chồng A Phủ nhưng là A Phủ và Mị thời đại nên cho nam sinh đóng vai Mị. Mấy em học trò nữ trang điểm cho em ấy, Mị mặc áo hai dây và mặc váy. Đến hoạt cảnh Mị ngồi buồn rười rượi bên bếp lửa, các em ấy cho Mị lặt rau. Rau muống để diễn kịch thì mua từ sáng, đến giữa chiều mới diễn, tụi nhỏ chẳng biết làm cách nào để giữ rau không héo úa. Thế là nhân thể nhà thầy H. trong trường có cây so đũa, tụi nó liền lấy cành lá so đũa để vào rổ. Mị đang diễn lặt rau muống nhưng lại cầm lên lá so đũa khiến cả khán giả, thầy trò ở dưới được một trận cười no nê". Những giáo viên trẻ luôn có nhiều kỷ niệm vui và ngộ nghĩnh với học trò như thế, nhất là các thầy cô dạy học ở vùng quê. Thầy Văn Nam, dạy cấp 2 ở một xã vùng sâu thuộc miền Tây Nam Bộ kể lại: "Học trò tụi mình toàn là con nhà nghèo, tổ chức ngày 20.11 tại trường cũng đơn giản, gọn nhẹ. Xong lễ trong trường, một phụ huynh mời lớp mình chủ nhiệm về nhà chơi. Ở quê mà, em nào cũng biết lội thế là thầy trò chia phe, bơi đua ở con kênh bên nhà em học trò đó, xong rồi bắt cá nướng trui liên hoan một bữa thật vui và nhớ mãi".
Cô Thanh Tâm, giảng viên trẻ của Đại học KHXH Nhân văn TP Hồ Chí Minh lại có một kỷ niệm khác, gắn với người thầy của mình: “20.11 năm nào tụi Tâm cũng về thăm thầy chủ nhiệm cũ. Thầy dạy học lâu năm nên có nhiều học trò lắm. Vì mình là đệ tử ruột nên nhường cho các bạn học trò khác của thầy nói chuyện. Chờ hết buổi sáng vẫn chưa hỏi thăm thầy được, đến chiều lại tới, lại có học trò, mình lại ngồi ngoài chờ. Hết chiều hết tối, thầy vẫn có khách nườm nợp, mình đành phải đi về. Hôm sau đến, thầy hỏi: hôm qua em có đến không?".
Với nhiều giáo viên, những niềm vui giản dị như thế luôn là ấn tượng đẹp để vun đắp tình yêu nghề để rồi họ càng say mê nhiều hơn với sự nghiệp trồng người.
Những câu chuyện cảm động
Cô giáo - nghệ sĩ Hải Phượng: Tôi luôn nhớ về một cô học trò nhỏ !
|
Và một chút trăn trở
Một giáo viên giấu tên bùi ngùi: "Giáo viên tụi mình có cần gì đâu, chỉ cần các em học tốt, nên người là mừng lắm rồi. Đâu có cần đến 20.11 thì đem quà đến tặng mà ngày thường thì học hành lẹt đẹt. Nhiều phụ huynh cứ nghĩ rằng hễ mua quà cho thầy cô giáo thật nhiều, thật đắt tiền là tôn sư trọng đạo, chúng tôi đâu cần như thế!". Tâm sự của người thầy này có thể cũng là tâm sự của nhiều nhà giáo chân chính. Niềm vui lớn nhất của mỗi người thầy trong ngày Nhà giáo là được nhìn thấy học trò cũ của mình thành đạt, học trò mới của mình ngoan ngoãn. Chỉ có vậy thôi! Một cô giáo khác không giấu được nỗi buồn khi nhớ lại: "Có ngày 20.11 kia, phụ huynh một em học sinh chậm tiến đến nhà tôi, đưa cho tôi một phong bì, nói gọn lỏn là tôi biết điều với cô rồi đó, cô nhớ biết điều với con tôi nghen!".
Với mỗi thầy, cô giáo ngày 20.11 luôn rất đặc biệt, rất thiêng liêng. Chính vì thế, họ luôn mong mình có được những ấn tượng đẹp, những kỷ niệm đáng nhớ và càng mong mỏi là đừng có những nỗi buồn, sự xúc phạm một cách vô tình hay cố ý. Để tôn vinh nghề giáo thực sự, không chỉ cần có hoa và quà mà còn cần một sự quan tâm chia sẻ đích thực. Tôi xin mượn lời của thầy giáo Văn Giá để kết cho bài viết này: "Xin đừng tôn vinh chúng tôi bằng những mỹ từ sáo mòn cùng những món quà có giá trị vật chất với một thái độ vô cảm. Món quà lớn nhất dành cho chúng tôi là các em học sinh thực sự trưởng thành, là những công dân tốt cho xã hội. Chỉ có thế thôi!".
Vinh Nguyễn
Bình luận (0)