Cay xé - Truyện ngắn của Đinh Lê Vũ

01/05/2014 03:20 GMT+7

Anh lên Đà Lạt mà không hề dự tính trước. Đó là một chuyến anh đi công tác lên cao nguyên. Lộ trình chuyến đi của anh không cần phải ghé qua Đà Lạt, nhưng khi sắp hết chuyến đi, lúc anh đang ở cách Đà Lạt chừng bảy mươi cây số, trong đầu anh tự nhiên bật ra câu hỏi: tại sao chỉ có bảy mươi cây số mà mình không ghé Đà Lạt? Tại sao? Tại sao?

Anh lên Đà Lạt mà không hề dự tính trước.

Đó là một chuyến anh đi công tác lên cao nguyên. Lộ trình chuyến đi của anh không cần phải ghé qua Đà Lạt, nhưng khi sắp hết chuyến đi, lúc anh đang ở cách Đà Lạt chừng bảy mươi cây số, trong đầu anh tự nhiên bật ra câu hỏi: tại sao chỉ có bảy mươi cây số mà mình không ghé Đà Lạt? Tại sao? Tại sao?

Cay xé - Truyện ngắn của Đinh Lê Vũ
Minh họa: Văn Nguyễn 

Vậy là anh thay đổi lộ trình, dù chỉ ghé được Đà Lạt một đêm.

Chẳng để làm gì. Có khi chỉ để đi bộ một đoạn ven hồ Xuân Hương, dầm mình trong cái lạnh ngọt ngào của Đà Lạt. Có khi chỉ để ăn một tô bún bò ở một quán khuya trong một con hẻm không tên. Có khi chỉ để uống một tách trà artichaut thật nóng. Rồi về.

Nhưng rồi, không đơn giản được như vậy. Đọc trên Facebook, thấy anh đang ở cao nguyên, thằng bạn thân của anh bên trời Tây nhắn về: ghé Đà Lạt đi, gặp Thi, cho tao gởi lời thăm. Để xem Thi bây giờ sao rồi.

Thi bây giờ sao rồi? Khá lâu, anh không gặp Thi, dù thỉnh thoảng, anh nghe kể rằng Thi có đôi lần đi công tác qua thành phố anh đang sống. Không lần nào Thi gọi cho anh. Dù biết chắc chắn Thi sẽ không gọi cho anh, anh vẫn thấy buồn. Một kiểu buồn như mất mát một điều quý giá lắm. Mà thật sự có mất đâu. Chính anh đã buông. Thứ quý giá kia đã vỡ.  Như cái bình pha lê một khi đã vỡ đi, không thể nào trở lại như ngày đầu. Con người ta vốn khổ, bởi luôn thương tiếc những món đồ đã vỡ. Dù đã sắm những món đồ mới.

Anh ghé Đà Lạt lúc tám giờ tối, hẹn với Thuyền đi uống cà phê. Thuyền từ nhà chạy ra chỗ anh ở, chừng năm cây số. Trong lúc chờ Thuyền trang điểm, sửa soạn ra chỗ anh, tự nhiên, anh có ý định gặp Thi. Cũng không hẳn là ý định mà là muốn. Rất muốn. Dù trước đây anh không hề có ý định đó. Thậm chí, anh cũng không biết khi gặp Thi, mình sẽ nói gì. Nhưng rất muốn. Và anh gọi cho Thi.

Thi trả lời máy ngay. Điện thoại Thi không lưu số của anh. Khi biết người gọi là anh, giọng Thi bớt xa lạ hơn một chút. Thi nói: Thi vẫn khỏe. Vẫn sống. Anh mời Thi đi uống cà phê. Thi nói: Để sáng mai. Nhưng Thi chỉ đi được một chút. Vì chín giờ sáng mai Thi bận họp.

Nếu không có cuộc hẹn chờ Thuyền ra, chắc anh đã băm bổ đến chỗ Thi.

Bởi anh chợt hiểu mình muốn gặp Thi để làm gì rồi. Anh muốn báo cho Thi biết tin là ba anh vừa qua đời cách đây mấy tháng.

Không biết sao, lúc này anh nhớ tới ba. Anh buồn. Anh chỉ muốn cho Thi biết một biến cố rất đau buồn vừa xảy ra với cuộc đời anh. Có thể Thi cũng sẽ buồn, giống anh. Hoặc không hề buồn. Anh không biết mình đang mong đợi điều gì ở Thi.  Anh không có quyền mong đợi ở Thi bất kỳ điều gì.

Anh nhớ tới ba mẹ Thi. Ba Thi ngày xưa làm ở công ty điện lực, nghỉ hưu cũng lâu rồi. Bây giờ chắc lớn tuổi. Mẹ Thi dáng người nhỏ bé, hơi gầy. Mẹ Thi ở nhà đan len và làm vườn. Những lần anh ghé nhà Thi chơi, đều thấy mẹ Thi, khi không có hai que đan trên tay thì ở ngoài vườn. Anh nhớ hình ảnh của bà từ ngoài vườn bước vô nhà, tay cắp cái rổ, trong đó có mấy cái bắp cải, và mấy quả cà chua mới hái. Bà hỏi: Mới lên chơi hả con? Bà bây giờ chắc già đi nhiều, như ba mẹ anh. Anh muốn được ghé thăm ba mẹ Thi, chỉ để biết bà có khỏe không, ba Thi có khỏe không, bây giờ ra sao? Nhưng anh không dám. Anh có lỗi với ông bà, và với Thi. Anh đã làm ông bà thất vọng. Hồi đó, chắc Thi buồn cũng nhiều.

***

Thuyền đến, chở anh đi uống cà phê ở một quán mới mở, chủ quán là người trồng hoa, nên quán đầy hoa tươi. Hoa ở trong từng ngóc ngách, trên từng cái kệ nhỏ được bài trí hợp lý, hoa ở khắp nơi nhưng không tạo cảm giác quá nhiều. Hoa ở quanh sân trước, hoa ở khắp mảnh vườn nhỏ phía sau. Trong toilet cũng có hoa. Buổi tối hôm đó ngần ngật mùi hương hoa. Thuyền mặc chiếc áo khoác dày màu tím, thắt nơ ngang hông. Mắt Thuyền đã có nét rầu rĩ, dù miệng cười có vẻ vẫn xinh tươi. Nói chuyện một hồi, Thuyền than buồn khi anh hỏi chuyện chồng con. Mắt Thuyền có sẫm màu đi, dù miệng cười vẫn xinh tươi. Nhìn kỹ hơn, anh thấy khóe miệng Thuyền bây giờ, khi mỉm cười, đã có vài nếp nhăn nhỏ. Thật khó để nói anh với Thuyền là gì của nhau. Là bạn bè, không hẳn. Là anh em, cũng không hẳn. Có đôi lần, anh với Thuyền đã xao động bước qua ranh giới của tình bạn bè, tình anh em thông thường. Rồi quay lại như cũ, như không có chuyện xảy ra. Thuyền không nói gì, cũng không có một biểu hiện gì hàm ý trách móc anh, nhưng anh biết, những lần đó, anh đã làm Thuyền buồn. Thay vì làm cho Thuyền vui và bớt cô đơn hơn, như anh hy vọng. Cũng như với Thi, anh cũng làm Thi buồn, anh không hề là gã đàn ông tử tế. Nhưng cả Thuyền và Thi đều nghĩ anh là gã đàn ông tử tế, hay ít ra, cách hai người phụ nữ cư xử với anh làm anh cảm thấy như vậy. Ở quán cà phê ra, Thuyền đưa anh đi ăn bún bò, ở một con hẻm nhỏ. Anh luôn thích ăn bún bò đêm ở Đà Lạt, trong tiết trời lạnh buốt của buổi khuya. Tô bún bò của Đà Lạt đêm luôn ngon nhất trong số những tô bún bò anh đã từng nếm qua trong đời. Thuyền bỏ muỗng ớt ứ nự vào tô bún bò của anh, Thuyền vẫn nhớ anh thích ăn cay xé lưỡi. Mọi hôm thì không sao nhưng hôm nay, mùi ớt cay tự nhiên xộc lên mũi anh, làm nước mắt anh ràn rụa chảy. Anh thấy bức bối. Những người phụ nữ này quá tốt đối với mình, sao mình không thể nào là gã đàn ông tốt của họ? Thuyền chở anh đi một vòng quanh hồ Xuân Hương, dù anh không yêu cầu. Có vẻ như Thuyền không quên một sở thích nào của anh, dù nhỏ nhặt, mỗi lần anh lên Đà Lạt. Anh ngồi sau lưng xe máy của Thuyền, vòng tay qua ngang hông Thuyền, siết nhẹ. Vạt áo phía trước của Thuyền ướt đẫm. Sương đêm nay quá dày. Lúc chia tay Thuyền, anh thấy trên má Thuyền cũng ướt đẫm. Có phải là cũng tại sương quá dày?

***

Buổi sáng hôm sau, anh gặp Thi ở cái vòng giao lộ lớn nhất của Đà Lạt, ngay bên hồ Xuân Hương. Như ngày xưa, Thi đến đúng giờ. Thi luôn đúng giờ, và hầu như chưa khi nào từ chối đi uống cà phê với anh, mỗi lần anh lên Đà Lạt.

Thi đưa anh vô quán Thủy Tạ nằm ngay sát hồ Xuân Hương, Thi nói ở quán này, những người con Đà Lạt đi xa về hay ghé. Vì nó gợi người ta nhớ về một Đà Lạt xưa cũ. Khác với quán Thanh Thủy, một quán khác ở bên kia hồ, chỉ dành cho khách du lịch.

Thi ngồi đối diện với anh, vẻ mặt bình thản, không biểu hiện cảm xúc. Thi vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó khi nghe anh kể về cái chết của ba anh, chỉ khẽ nói: Thi có biết. Thi xin chia buồn với anh. Khi anh hỏi thăm: ba mẹ Thi bây giờ ra sao, Thi vẫn bình thản: Thì già hơn, yếu hơn ngày xưa chớ sao.

Thi hỏi: Anh có hạnh phúc không?

Anh không dám thú nhận thật với Thi là cuộc sống của anh bây giờ không có gì đáng phàn nàn.

Thi nói: Nếu vợ chồng không có khúc mắc, cãi cọ gì thì hạnh phúc rồi.

Anh không biết nói gì.

Thi ngó bâng quơ ra phía những cụm hoa tim tím ở ngoài sân, buông nhẹ: Tụi mình cũng sắp già rồi.

Thi nhìn đồng hồ, và đứng lên: Chín giờ rồi đó. Thi đi họp đây. Anh về bình an, giữ gìn sức khỏe nhé. Cho Thi gửi lời thăm bà xã anh.

Rồi Thi nói thêm, giọng khẽ khàng: Thi quên hết chuyện cũ rồi.

Thi dắt xe đi.

Một lúc sau, anh cũng đi, vì đến giờ phải đi.

Cả Thuyền và Thi, không ai trách cứ anh điều gì.

Đà Lạt cũng không trách cứ anh điều gì.

Có những lỗi lầm, dù được thứ tha, nhưng không có nghĩa được thứ tha thì sẽ nhẹ lòng.

Anh nhớ tới mùi ớt cay xộc lên mũi anh đêm qua. Nước mắt tự nhiên ràn rụa chảy.

Anh đi, lòng nặng như một kẻ tội đồ.

La đà gió, 12.4.2014

Đ.L.V

>> Về một điều xưa cũ - Thơ của Đinh Lê Vũ
>> Bên sông hiếu - Thơ của Đinh Lê Vũ

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.