Chén mắm tiêu ngày ấy

06/08/2011 15:41 GMT+7

Tiếng cối giã đều đều, tiếng nổ lách cách của chén nước mắm pha tiêu đặt trên chiếc lò xô cũ... Đã từng có một thời, hai anh em tôi cố tình dầm mưa dãi nắng thật nhiều để "được" đổ bệnh và tìm thấy cái cảm giác ấm áp đến lạ kỳ bên chén mắm tiêu đang sủi tăm trên bếp. Cũng tiêu, cũng nước mắm bình dân, cũng chiếc chén cũ mẻ miệng và ngọn lửa liu riu... nhưng tất cả được hòa quyện với nhau qua bàn tay của mẹ. Và đối với anh em tôi, món ăn đặc sánh ấy ngon hơn bất cứ cao lương mỹ vị nào, nhất là trong những ngày trời rét cắt cả da thịt ở miền Trung...

Sài Gòn vào mùa mưa cũng lạnh. Nhưng cái lạnh đất Sài Thành so ra vẫn chẳng thấm vào đâu so với cái lạnh của đất Quảng. Một lần, tôi bị cảm, rồi sốt li bì đến hai ba ngày. Lúc ngồi dậy được chỉ thèm mỗi món nước mắm cay nồng phết lên chén cơm trắng ngày ấy. Nhưng thật kỳ lạ! Trên ngọn lửa tỏa đều của bếp ga hiện đại, chén mắm nhĩ với tiêu xay dù nướng cách mấy cũng không tài nào sánh lại như ngày xưa được...

Chiếc chén sứ hoa bỗng nứt rồi vỡ tan trên bếp lửa, cứ như những kỷ niệm thời thơ ấu đang vỡ òa ra trong lòng tôi. Chợt... sao tôi thấy nhớ chén mắm tiêu của mẹ ngày ấy quá! 

Dương Vũ Tùng
(Q.Bình Tân, TP.HCM)

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.