HĐXX thẩm vấn nhóm các bị cáo là cán bộ ngân hàng gồm: Trần Văn Tuyến (nguyên Giám đốc Chi nhánh Ngân hàng Nông nghiệp và Phát triển nông thôn (Argibank) Chợ Lớn), Lưu Thị Minh Hiền (nguyên Trưởng phòng Tín dụng), Nguyễn Công Định (nguyên cán bộ tín dụng) trong quá trình cho vay 3.000 lượng vàng SJC và 18 tỉ đồng.
Theo cáo trạng, vào đầu năm 2003, Hà Văn Hòa và Trần Thị Hà có ý định mua căn nhà 26 Trường Sơn, phường 2, quận Tân Bình nhưng cả hai không đủ tiền, thông qua một người bạn, Hòa - Hà được Nguyễn Công Định giúp lấy danh nghĩa Công ty Thành Phát của Hà - Hòa vay 18 tỉ đồng, thế chấp chính căn nhà 26 Trường Sơn.
Qua việc vay tiền này, Định biết Hòa - Hà đang làm hồ sơ xin thực hiện dự án tại xã Đông Thạnh, huyện Hóc Môn nên Định hứa hẹn sẽ giúp vay tiền đầu tư dự án. Tiếp đó, Định đưa Hòa - Hà đến nhà Trần Văn Tuyến và nhà của Lưu Thị Minh Hiền.
Sau khi Công ty Thành Phát được vay 3.000 lượng vàng và 18 tỉ đồng, Hà hứa “bồi dưỡng” Định 200 triệu đồng. Sau đó, Hà được chấp thuận duyệt vay 42 tỉ đồng. Đến năm 2005, Hà được giải ngân 3.000 lượng vàng của ngân hàng với chi phí 150 triệu đồng. Một tháng sau, Hà tiếp tục được xem xét giải ngân tiếp 18 tỉ đồng. Thay vì phải kiểm tra, ngân hàng để mặc cho Thành Phát sử dụng vốn vay.
Cũng theo cáo trạng, khi có văn bản chấp thuận dự án của UBND TP.HCM, trước khi vay ngân hàng, Hà - Hòa đã kêu gọi Công ty TNHH Xây dựng - Dịch vụ - Thương mại Tường Phong (trụ sở 544/42 Lạc long Quân, P.5, Q.11) cùng góp vốn đầu tư xây dựng khu dân cư tại xã Đông Thạnh - Hóc Môn và Tường Phong đã góp vốn 2.630.900.000 đồng nhưng sau đó Thành Phát không đưa ra kế hoạch cụ thể mà lại đem dự án này thế chấp ngân hàng vay tiền.
Sau nhiều lần lẩn tránh, năm 2005 Thành Phát trả lại Tường Phong 500 triệu đồng nên Tường Phong quyết định rút vốn và khởi kiện (ngày 29.11.2006, TAND TP.HCM đã tuyên buộc Công ty Thành Phát hoàn trả cho Tường Phong số tiền góp vốn là 2.060.900.000 đồng).
Tại tòa, Định khai quen biết Hà - Hòa qua việc đến ngân hàng làm thủ tục vay tiền mua căn nhà 26 Trường Sơn. Tòa hỏi: “Đối với dự án khu dân cư, Hà có phương án vay tiền 42 tỉ đồng để đền bù mặc dù đã có danh sách đền bù trong hồ sơ, vậy tại sao lại duyệt cho vay?”.
Định thưa: “Do Hà nói danh sách đền bù đó chỉ là thủ tục chứ Hà chỉ mới đặt cọc, thực chất chưa đền bù. Bị cáo có báo cáo điều này với Hiền, Hiền nói cứ nộp hồ sơ để xem xét”.
Tòa hỏi tiếp: “Theo phương án vay của Thành Phát, giải ngân theo tiến độ, giai đoạn 1 là hơn 16 tỉ đồng, vậy tại sao lại giải ngân cho Thành Phát 3.000 lượng vàng, tính ra tiền dư hơn gần 9 tỉ và 1 tháng sau giải ngân tiếp 18 tỉ đồng?”.
Định đáp: “Hà vay 42 tỉ nhưng ngân hàng không có tiền nên ngân hàng thỏa thuận lại cho vay vàng. Việc giải ngân 3.000 lượng vàng là do lãnh đạo chi nhánh quyết định, không phải bị cáo. Sau đó, Hà xin bị cáo giải ngân tiếp đợt 2, bị cáo trả lời Hà là cuối năm thường ngân hàng kẹt vốn và số tiền này lớn chị phải liên lạc với lãnh đạo. Không biết chị Hà liên hệ thế nào nhưng sau đó anh Tuyến chỉ đạo cho giải ngân tiếp”.
Lý do tại sao lại giải ngân vượt nhu cầu của người sử dụng vốn vay, Tuyến ấp úng: “Căn cứ vào báo cáo đề xuất của phòng tín dụng trình lên bị cáo ký”. Tuyến nhiều lần khai không có sai phạm gì trong việc cho Thành Phát vay tiền vì trong dự án này đơn vị của bị cáo không làm thất thoát tài sản Nhà nước, truy tố bị cáo về tội danh này là quá nặng. Quy trình cho Thành Phát vay dự án đã thực hiện đúng, bị cáo chỉ thiếu trách nhiệm trong quản lý cán bộ.
Tòa dẫn chứng: “Bị cáo từng có lời khai, việc giải ngân 3.000 lượng vàng chỉ có giấy xác nhận nợ, còn giải ngân 18 tỉ đồng không có cả giấy xác nhận nợ này và bị cáo từng đánh giá cả trưởng phòng và cán bộ tín dụng đã vẽ lên các số liệu trong khi Thành Phát không có khả năng thực hiện dự án đây là sai phạm trong quá trình duyệt vay”. Tuyến ậm ừ: “Bị cáo không nhớ”.
Liên quan đến lợi lộc được hưởng từ Hà, Định khai: “Sau khi giải ngân 3.000 lượng vàng khoảng 2 tuần, Hà đưa cho bị cáo 200 triệu đồng. Sau khi xây nhà, bị cáo thiếu tiền nên có trót nhận, đếm lại chỉ có 199 triệu đồng. Bị cáo đã nộp 219 triệu đồng do trước đó, có mượn Hà 20 triệu đồng xây nhà nhưng đến ngày chị Hà bị bắt chưa kịp trả”.
Được gọi thẩm vấn, Lưu Thị Minh Hiền không thừa nhận sai phạm và kêu oan. Hiền nại lý do “Bị cáo là trưởng phòng tín dụng không phải cán bộ tín dụng. Bị cáo không yêu cầu doanh nghiệp cung cấp tài liệu để chứng minh vốn tự có, bị cáo chỉ căn cứ báo cáo tài chính, báo cáo đề xuất của phòng tín dụng trình lên”.
Tòa truy: “Như vậy bị cáo chỉ căn cứ vào những con số trên giấy tờ, không đi xác minh thực tế”. Hiền loanh quanh: “Đây là chức năng của cán bộ tín dụng”. Tòa chất vấn: “Trưởng phòng tín dụng cũng là cán bộ tín dụng, nhưng trách nhiệm cao hơn. Bị cáo đổ hết trách nhiệm cho cán bộ cấp dưới sao được”.
Hiền cũng khăng khăng không hưởng lợi lộc gì từ việc cho vay này. Tòa gọi Hà lên đối chất, Hà cũng ấp úng cho rằng không đưa hối lộ cho Hiền, Tuyến. Tòa hỏi tiếp: “Vậy còn khoản 150 triệu đồng trong bao nylon màu sẫm và lời khai, có nhiều khoản chi trong đó có nhiều khoản chi cho cán bộ ngân hàng ở nhà Hiền, nhà Tuyến, sân bay, phòng làm việc… tại sao lại khai như thế? Bị cáo khai đưa cho bà Hiền 2 lần (200 triệu, 500 triệu đồng), Tuyến 1 lần 300 triệu, con số đó có thật không?”. Hà loanh quanh: “150 triệu đồng trích từ khoản lãi trả trước, tiền đó trước sau gì cũng trả lãi nên đưa trước, các khoản khác không có đưa”.
Tòa hỏi Hà có nhớ đơn tố cáo về việc chung chi cho cán bộ ngân hàng không, Hà không thừa nhận và cho bị ép cung. Tòa cho công bố đơn tố cáo các cá nhân ngân hàng của Hà ở cơ quan điều tra, theo đơn này, Hà khai “các cá nhân của ngân hàng yêu cầu tôi phải chi tiền khi được duyệt vay. Tháng 8.2005 Hòa trực tiếp liên hệ với ngân hàng, thỏa thuận chi cho Tuyến 200 triệu, Hiền 200 triệu đều do Hòa trực tiếp đưa. Sau đó, Hiền gọi nếu muốn làm ăn lâu dài phải chi 100 triệu đồng cho Tuyến trước giờ bay ra Hà Nội nên tôi đã đưa số tiền này”.
Tòa kết: “Không có cán bộ điều tra nào biết những nội dung này ngoại trừ những người trực tiếp làm”. Hà im lặng
Tòa chuyển sang hỏi Hiền: Hòa từng khai hai lần đến nhà đưa tiền cho bị cáo, lần đầu đưa ở nhà quận 7, là 10.000 USD vào dịp Tết 2005 là 10.000 USD. Hiền khai: “Không có chuyện đó”.
L. Nga
Bình luận (0)