Cuộc sống trong căn trọ siêu tí hon của nữ công nhân mất việc vì Covid-19
Gắn bó với công việc công nhân giày hơn 20 năm trời, ngày công ty thông báo giải thể, chị Nguyễn Thị Thanh Lan (40 tuổi) không khỏi sốc và chới với. Khó xin việc ở tuổi 40, chị quyết định cùng chồng ra bên hông của khu chợ gần nhà bán rau, kiếm tiền trang trải cuộc sống qua ngày và nuôi con ăn học.
Cắm mặt ở chợ
Sạp rau tạm giúp chị kiếm vài đồng bạc qua ngày sau khi thất nghiệp Ảnh: Vũ Phượng |
|
Chị Phạm Thị Thanh Lan trải lòng về cú sốc ngày nhận tin công ty giải thể |
Việc bán buôn cũng chẳng mấy dễ dàng trong mùa dịch Ảnh: Vũ Phượng |
Mỗi ngày chị chỉ kiếm được hơn 100 ngàn đồng, số tiền chỉ bằng 1/3 so với làm công nhân trước kia Ảnh: Vũ Phượng |
Bám trụ Sài Gòn
Đèn đường đã lên, nhưng rau vẫn còn nhiều Ảnh: Vũ Phượng |
Căn nhà trọ chất đầy đồ đạc của chị Lan Ảnh: Vũ Phượng |
Vì con, chị cố gắng bám trụ Sài Gòn, dù cuộc sống chật vật sau khi thất nghiệp Ảnh: Vũ Phượng |
Những bữa cơm trong gia đình được tối giản hết mức có thể Ảnh: Vũ Phượng |
Ngày nào cũng ế ẩm, nhưng chị vẫn thấy may vì còn có việc Ảnh: Vũ Phượng |
|
"Mẹ nói khổ quá thì về với mẹ"
Chị N.T.H (46 tuổi) - đồng hương cũng là đồng nghiệp của chị Lan cho biết, trước Tết chị thất nghiệp suốt 6 tháng ròng. Sau Tết, công việc cũng chẳng có gì khả quan hơn, cứ hỏi ở đâu tuyển lao động thời vụ thì chị đều xin vào làm. Nhưng đã là tình hình chung, các công việc thời vụ chỉ được vài hôm thì hết việc.
Chị cũng thử xin làm giúp việc nhà, công việc mà ai cũng tưởng là dễ dàng, nhưng chưa từng được qua một khóa "đào tạo", những người chủ thuê dọn cũng đặt yêu cầu phải sạch từng ngóc ngách li ti trong căn nhà 2 - 5 tầng khiến chị có cố gắng hết mình cũng không thể làm hài lòng chủ nhà.
Chị H. sụt sùi kể: "Ngày nào cũng đi kiếm việc vậy, có ai thuê gì làm đó. Giờ tuổi này tay chân không thể thoăn thoắt nên không phải cứ đi xin là có việc. Mẹ già của tôi ở quê gọi vào nói khổ quá thì về với mẹ. Nhưng mình mang tiếng đi làm ăn xa, sao mà về quê với hai bàn tay trắng như vậy được, áp lực lắm".
Cậu con trai đang học lớp 7 của chị H. cũng một mực đòi ở lại Sài Gòn vì quen trường, quen lớp. "Nếu mẹ không có việc thì để con đi làm rồi nhà mình ở lại Sài Gòn" - câu nói của con trai cứ vậy văng vẳng bên tai, vừa là áp lực, vừa là động lực để dù có khó khăn đến mấy, chị H. vẫn cố bám trụ ở mảnh đất này.
"Thất nghiệp thời gian dài, chán nản lắm, tôi cũng không giữ liên lạc với ai nữa, sống thu mình lại. Anh em họ hàng kêu về quê đầy việc, xin vào khu công nghiệp làm công nhân, nhưng sao về được khi mình đã chọn vào nam lập nghiệp", chị H. chia sẻ.
|
Bình luận (0)