“Về rồi à?”. “Ừ, hôm nay không phải đi làm thêm”.
“À, có khoai nướng trong lò đấy, vẫn còn ấm”. “À, nay mới biết được một bí mật”.
“Bí mật gì?”. “Dân Hà Nội mùa đông hình như… rất nghiện khoai nướng”
Tôi hơi sững lại. Ừ, dân Hà Nội thích ăn khoai lắm, nhất là khoai nướng mùa đông. Cái rét buốt luồn vào da thịt, chỉ cần hơi nóng của bếp phảng phất mùi ngô khoai, dường như lại là một điều hạnh phúc. Cầm củ khoai nhìn ra cửa sổ, lòng tôi lại bồi hồi không yên. Dường như có một thứ cảm xúc đang len lỏi trỗi dậy.
Tôi. Nhớ Hà Nội.
Hà Nội của tôi, có phố cổ của những tâm hồn xưa...
Tôi là một người trẻ, nhưng có lẽ gắn bó nhất nơi thủ đô là những cung đường ngoằn ngoèo tìm kiếm một góc bình yên. Người trẻ giờ rất thích vào Nam lập nghiệp, họ yêu vẻ hoa lệ, sôi động của Sài Gòn. Còn tôi, tôi chỉ muốn ôm trọn Hà Nội vào lòng, để khắc ghi từng khoảnh khắc chậm rãi an yên.
Hà Nội không phải là một thành phố sống chậm, sống nhàn, mà vẫn có những tòa nhà chọc trời hiện đại, vẫn ồn ào xe cộ đi lại, vẫn xô bồ những gánh nặng mưu sinh. Nhưng dù thế nào thì tôi vẫn sẽ tìm được những chốn bình yên cho riêng mình. Nơi ấy có phố cổ, có một chợ Đồng Xuân bước vào là sẵn sàng mặc cả; một Hàng Mã lung linh mỗi dịp lễ hội.
Tôi nhớ da diết cả những ngóc ngách cổ xưa, khi tìm kiếm khắp mọi nơi cũng chẳng thấy những dãy tập thể nhuốm màu thời gian. Màu vôi vàng cũ kỹ, cũ đến mức tôi cũng không biết nó có từ khi nào, càng không biết tôi yêu nó từ khi nào. Chỉ biết rằng, nhìn thấy nó, lòng tôi nhẹ đi giữa huyên náo đời thường.
|
Hà Nội của tôi, có gánh hàng rong thân thuộc…
Tôi sang đây cũng gần 1 năm, theo diện du học sinh. Hà Lan là một đất nước đẹp, khí hậu ôn hòa, con người thân thiện. Đời sống của người dân khá cao, đến nỗi nếu mua đồ ăn tôi sẽ chỉ quanh quẩn ở siêu thị hay các quán cà phê.
Tôi thèm lắm miếng bánh gio chấm mật, miếng cốm xanh tươi mát của mấy bác hàng rong ở quê nhà. Có những gánh hàng lủng lẳng đôi quang gánh, lại có gánh “siêu to khổng lồ” trên chiếc xe đạp con con.
Họ bán từ đồ ăn, tạp hóa đến cả những gánh thu mua sắt vụn, lúc nào cũng đạp xe quanh các ngõ. Những gánh hàng mộc mạc, bình dị, chuyên chở cả một bầu trời ký ức, cũng là chở theo bao câu chuyện mưu sinh của người dân Hà thành.
Hà Nội của tôi, có mùa đông lạnh giá...
Mùa đông Hà Nội, thò chân xuống giường cũng là một thử thách. Vẫn nhớ những ngày xin mẹ ngủ thêm 1 phút, 5 phút, và muộn học. Rồi những hình ảnh quấn chăn đi học, đi làm, chỉ cần nhìn thôi cũng biết “dân Hà Nội đây rồi”. Cái lạnh tê tái, lạnh buốt vào tận xương tủy với những cơn gió thổi vù vù, là nét đặc trưng mà tất cả những người nơi khác khi đến đây phải thốt lên rằng: “Cái lạnh này thật khó chịu”.
Lạnh là thế, nhưng người dân thủ đô vẫn yêu mùa đông, cái mùa đông lãng mạn ấy. Người đi đường giảm tốc độ để bớt lạnh, những hàng quán nóng hổi khói bay nghi ngút, dường như mọi thứ đều trở nên chậm rãi, nhẹ nhàng hơn.
Bầu trời thủ đô thường sẽ xam xám, nhưng nếu lượn phố vào một ngày nắng hanh, người ta sẽ xao xuyến thổn thức cả ngày dài. Những vệt nắng hiếm hoi mà đáng yêu vô ngần, bước đến những ngày đông tịch mịch như một món quà quý giá, khiến người ta muốn nâng niu trân trọng mãi.
Ngay khi cầm củ khoai ấm nóng trong tay, mọi hình ảnh về Hà Nội lại đang tua chậm trước mắt tôi. Một năm rồi không nhìn thấy cúc họa mi, không được ăn phở Thìn Lò Đúc, không được hít gió hồ Tây. Hà Nội quả là biết làm người ta nhớ, nhớ lâu và nhớ dai…
Tôi bừng tỉnh sau cơn mơ. Hình như tôi đã thấy gì đó, một Hà Lan, cùng với một nỗi nhớ Hà Nội. Tôi thấy mình ở tương lai, với ước mơ du học tại trời Âu. Nhưng cũng đã thấy nỗi nhớ triền miên của một du học sinh xa xứ.
Với tôi của hiện tại, Hà Lan vẫn là một ước mơ, nhưng Hà Nội mới là tất cả.
“Đi thật xa để rồi nhận ra rằng không đâu bằng Hà Nội”.
|
Bình luận (0)