(iHay) Băng qua những con dốc quanh co uốn lượn với những vạt hoa tam giác mạch, hoa cúc vạn thọ vươn mình thật dịu dàng bên những ngọn đồi vách núi đầy đá tai mèo nhọn hoắt sẽ gặp một ngã ba nho nhỏ, rẽ trái vào... và Phó Bảng rêu phong hiện ra.
>> Đến Phó Bảng tìm về quá khứ
Chúng tôi đến Phó Bảng vào buổi xế chiều nắng nhẹ. Phó Bảng (hay còn gọi là Phố Bảng) là một thị trấn bé xíu nằm trên cung đường từ Hà Giang đến Đồng Văn. Phó Bảng nho nhỏ, yên bình và vắng lặng... vậy mà tôi và cả nhóm bạn đi ai cũng thấy thích nơi đây thật nhiều.
Phó Bảng rộng đến mức... chưa đi đã hết, thị trấn chỉ một con đường nhỏ xuyên từ đường lộ vào và hai bên san sát những ngôi nhà với những mái ngói rêu phong, những ngôi nhà tường đất vàng hoe chắc đã trải qua nhiều thời gian lắm nhỉ?
Những ngôi nhà vách đất, mái ngói rêu phong ấy nhuộm màu thời gian trông thật nhẹ nhàng và tĩnh lặng. Phố Bảng đã hút hồn chúng tôi bằng cái gì đó chẳng nói ra được nhưng ai nấy cũng thấy nao nao lòng khi đến nơi đây.
|
Bắp trái được treo khắp nhà trong những ngôi nhà nho nhỏ cũ kỹ và xinh xinh ấy. Canh tác bắp và lúa là nguồn thu chính của đồng bào dân tộc nơi này. Sau vụ mùa, lúa chất trong nhà vàm bắp treo thành chùm trên khắp mái nhà, trước hiên vàng óng. Chúng tôi còn nghe nói về món rượu ngô nổi tiếng nơi này nhưng không dám thử... chỉ biết rằng thứ rượu làm từ trái bắp này uống ngon nhưng dễ say lắm. Bằng chứng là chúng tôi đã gặp vô số chàng trai dân tộc gật gù, nằm gục ven đường vì xỉn rượu ngô!
Phó Bảng rêu phong nép mình bên núi rừng Đông Bắc trùng trùng điệp điệp. Buổi chiều vùng cao se lạnh, ánh nắng vàng nhè nhẹ chứ không chói chang làm cho cảnh vật nơi đây thêm thanh bình, mê hoặc biết bao.
Những cụ già ngồi nheo mắt nhìn đám khách láo nháo chúng tôi chụp hình trên phố. Những đứa trẻ nô đùa bên mái ấm rêu phong của chúng thật vô tư, những cô gái dân tộc vai gùi nặng hối hả về nhà sau giờ lên nương rẫy... đâu đó vang lên tiếng máy may đạp lạch cạch trong những ngôi nhà phên vách đất, loáng thoáng tiếng chó sủa, tiếng trâu bò ậm ừ... tất cả tạo nên một bản nhạc chiều trong một khung cảnh nhẹ nhàng... thật nhẹ nhàng của một buổi chiều êm êm...
Phó Bảng dung dị và gần gũi... chúng tôi xa lạ thế mà bước vào con phố nhỏ này cứ như thân thiện từ bao giờ. Tường đất vàng, mái ngói nhuốm màu, chùm bắp ngô vàng... đơn giản thế mà bỗng hóa đẹp lung linh trong mắt lữ khách phương xa. Đi giữa con phố bằng đất ấy mà cứ ngờ ngợ như mùi của Hội An phảng phất đâu đó... để rồi cả đám chúng tôi cứ loanh quanh mãi rồi ngơ ngẩn, ngẩn ngơ... giữa phố núi chiều nhẹ rơi.
Không ở lại qua đêm tại Phó Bảng kể cũng hơi tiếc. Nơi đây không có nhà nghỉ cho du khách và cũng chẳng có một dịch vụ du lịch nào. Khách phương xa đến đây chỉ là tò mò rồi họ truyền miệng nhau nghe... để rồi trên đường đến Đồng Văn thì lại rẽ vào đôi phút để thả mình vào không gian huyễn hoặc của Phó Bảng, để cảm nhận sự yên bình, nhẹ nhàng giữa núi rừng Đông Bắc mênh mông.
Rời Phó Bảng chúng tôi tiếp tục với hành trình khám phá cao nguyên đá Đồng Văn, chinh phục những ngọn đèo, đoạn dốc cheo leo của Hà Giang xinh đẹp và ai nấy trong nhóm chúng tôi đều muốn có dịp sẽ quay lại Phó Bảng lần nữa. Nếu có lần thứ hai ấy chúng tôi nhất định sẽ ở lại qua đêm nơi đây để thưởng thức hương vị của đêm dài cũng như buổi sớm tinh khiết giữa đại ngàn bình yên.
Phượt ký của Thiện Nguyễn
>> Chưa chắc phở bằng cơm
>> Hà Giang, mùa đá nở hoa - Kỳ cuối: Phó Bảng trong nắng xuân rực rỡ
Bình luận (0)