Suốt cả mấy tuần nay (sau vụ tấn công khủng bố ở Nice - Pháp), cứ như chuông đồng hồ báo thức, chồng tôi dù bận công việc ở công ty nhưng anh vẫn luôn bỏ dở giữa chừng vài phút để gọi điện cho vợ vào 9 giờ30 sáng, chỉ để xem con cái đã ở lớp và vợ đã an toàn về nhà chưa.
Tôi hiểu cảm giác của anh, bởi đây là việc làm không bình thường như thường lệ của cả gia đình. Kể từ khi nghỉ hè, con gái lớn tôi đều tự một mình từ nhà đi đến thẳng hội trại hè Tummel trong công viên cách nhà, cả đi và về là 70 phút. Điều này cháu rất tự hào vì cảm thấy mình đã lớn và tự lập, không cần bố mẹ phải lo lắng nữa. Thế nhưng ba hôm trở lại, cháu không vui vì đột ngột được mẹ đưa đón đến hội trại và luôn dặn dò là phải tránh nơi náo nhiệt.
Sau vụ xả súng tại trung tâm mua sắm ở Munich và hàng loạt vấn đề khác xảy ra thì tôi từ sốc đến hơi giật mình và bắt đầu tập làm quen với cuộc sống bất ổn xung quanh, vốn đã và có thể tiếp tục diễn ra. Chúng tôi còn tập làm quen với cả những ánh mắt e ngại của người dân bản địa dành cho người nước ngoài nhập cư đang sinh sống tại Đức như tôi.
tin liên quan
Lại tấn công bằng dao ở ĐứcMột người tị nạn Syria đã vác dao chém chết một phụ nữ có thai ở Đức, làm bị thương 2 người khác trong vụ tấn công đẫm máu thứ 4 ở tây Âu trong vòng 10 ngày qua. Hung thủ đã bị bắt.
Moers - nơi tôi sinh sống là một thành phố cổ nhỏ ở miền Tây nước Đức, vốn yên tĩnh và hiền hòa. Nhưng thực ra không phải đợi đến những vụ nổ súng, khủng bố tự sát thì tại Moers, mọi thứ mới trở nên khác lạ, mà bắt đầu từ cuối năm và đỉnh điểm là cách đây hơn 1 tháng gần bến nhà ga (nhà tôi cách bến tàu 10 phút đi bộ) có xảy ra vụ nhập cư giết 1 một phụ nữ Đức 50 tuổi.
Nói hãy xem mọi thứ thật bình thường thì không thể nhưng chúng tôi cùng những người bạn Việt tại khu tôi đang sinh sống đều cố gắng học cách thích nghi với bất ổn. Chồng tôi bảo: “Em lo lắng, sợ hãi là thành công của khủng bố“. Và tôi hoàn toàn đồng ý điều ấy với anh, tôi sợ hãi thì các con sẽ mất đi sự vô tư vốn có.
Sáng nay cũng như ba hôm trước, tôi lại tiếp tục nhiệm vụ “giám sát“ các con đến hội trại hè Tummel và nhà trẻ thì giữa đường tôi gặp 2 mẹ con người Trung Đông. Tôi hơi ái ngại, chính xác hơn là e dè với tất cả những ai đến từ vùng đất ấy. Chị ấy nhìn tôi không chút do dự và hỏi “cô đang trên đường đến trại hè phải không? Tôi có thể gửi con gái tôi cùng cố đến đấy không? Tôi đang vội mà lại lo, không dám để con đi một mình. Như cô biết có nhiều chuyện vừa rồi xảy ra đấy …“ . Nói thật là tôi hơi ngạc nhiên về điều này.
Đúng là tất cả các bà mẹ, dù đạo Hồi, hay tôn giáo khác – những người mong muốn cuộc sống yên bình đều mong điều tốt đẹp đến môi trường lập nghiệp nơi xứ người. Và dĩ nhiên tôi sẵn sàng giúp đỡ chị ấy bởi tôi cũng là mẹ của 3 đứa trẻ.
Cuộc sống dù bất ổn nhưng những thứ tốt đẹp vẫn luôn diễn ra...
Bình luận (0)