Sáng đó, hành lang dãy phòng xử tầng 3 của TAND TP Hà Nội rộn tiếng trẻ con. Chưa đủ tuổi nên chúng không thể dự tòa. Trái ngược với sự vô tư của con trẻ, phía trong khán phòng là bầu không khí nặng nề.
Bị cáo Quyết (áo kẻ) dằn vặt vì lựa chọn sai đường - Ảnh: Bảo An
|
Phiên tòa chưa bắt đầu, sự sốt ruột hiện rõ trên khuôn mặt Trương Quang Quyết, 35 tuổi, trú tại Q.Long Biên, Hà Nội. Đây là phiên tòa thứ 2, nhưng lại là lần phạm tội đầu đời của của Quyết.
Trong lúc chờ HĐXX làm việc, nhìn thấy 2 con gái bé nhỏ nô đùa ngoài cửa, mắt Quyết đỏ hoe. Anh ta còn “hôn gió”, nhưng chúng chẳng thèm để ý. Chứng kiến 3 bố con cách vài bước chân mà quá xa xôi, vợ Quyết âm thầm quệt nước mắt.
Bị cáo cho hay, lý do anh ta trì hoãn ra đầu thú cũng là sợ giây phút này, sợ phải lĩnh án thì không còn cơ hội chăm sóc các con.
Quyết được xác định là kẻ trực tiếp tấn công anh Nguyễn Đức Thuận (32 tuổi), trú tại Q.Long Biên, Hà Nội, nhưng thực chất không hề có thù oán với nạn nhân. Quyết và Thuận vốn là hai người dưng. Chỉ vì muốn ra oai, sợ mất mặt với anh em “Hải Phòng” mà Quyết ra mặt.
“Bị cáo chỉ định dọa, dằn mặt thôi!”, câu đầu tiên Quyết trả lời tòa.
Sự việc xảy ra vào đêm 16.5.2011. Thuận chơi bi-a tại một quán ở P.Ngọc Lâm, Q.Long Biên (Hà Nội).
Tại đây, Thuận va chạm với anh Bành Đức Thành, trú tại Q.Long Biên, nên đã nhờ người có tên Tuấn “con”, quê Hải Phòng, giúp đỡ. Tuấn “con” cùng 2 thanh niên khác liền xách đao và roi sắt đi với Thuận đuổi đánh anh Thành. Anh Thành bị Thuận dùng cây gậy bi - a vụt trúng đầu. Đánh xong, Thuận, Tuấn “con” và 2 thanh niên đi về ngõ 24 Ngọc Lân, Long Biên, Hà Nội.
Bị đánh, Thành đã điện cho em vợ là Vũ Mạnh Tuấn (26 tuổi), trú tại Q.Long Biên. Lúc này, Mạnh Tuấn đang ngồi uống cà phê với Quyết và người đàn ông tên Tuấn “Quảng Ninh” (chưa rõ lai lịch).
Sau khi đón anh Thành về, Mạnh Tuấn kể lại chuyện cho Quyết nghe. Cùng lúc, Quyết nhận được điện thoại của người xưng danh Tuấn quê Hải Phòng hẹn gặp ở ngõ 24 Ngọc Lâm, Q.Long Biên, Hà Nội. Quyết nhận lời, mang 2 khẩu súng săn, 3 viên đạn ghém và 2 thanh đao, rồi bắt taxi đến điểm hẹn. Chạm mặt Thuận, Quyết nổ súng 3 lần, phát bắn lần thứ 3 trúng tai khiến Thuận ngất xỉu. Hôm sau, hay tin Thuận trúng đạn, Quyết bảo Mạnh Tuấn, Tuấn “Quảng Ninh” về nhà, còn anh ta thì “cao chạy xa bay”.
Trả lời tòa, Quyết cho rằng phải nhận án về tội “Giết người” thì nặng quá. “Súng săn chỉ có thể làm bị thương chứ không gây ra chết người, nhất là bị cáo lại bắn ở cự ly vài mét”, Quyết phân bua. Anh ta cho rằng, không có thù oán nên chỉ cảnh cáo anh Thuận chứ không có dã tâm sát hại.
Thời gian trốn chạy vì gây án, Quyết vào TP.HCM. Để có tiền trang trải, tháng 7.2012, Quyết đánh liều ra Hà Nội tìm mối vận chuyển ma túy về Quảng Ninh. Trong khi vận chuyển ma túy, Quyết bị bắt và bị TAND tỉnh Quảng Ninh tuyên án tử hình.
Lần xử phúc thẩm này, với khung hình phạt bị truy tố, Quyết không phải đối mặt với án tử hình, nhưng anh ta dường như buông xuôi.
Tòa đã phải động viên: “Bị cáo đừng mặc cảm, hãy lạc quan hơn mà cải tạo”.
Cất giọng buồn bã, Quyết nói: “Bao đêm trong trại tạm giam, bị cáo đã không thể chợp mắt”. Quyết dằn vặt, nhận ra nếu không trốn chạy mà sớm ra đầu thú, thì có lẽ chỉ vài năm nữa đã được mãn hạn tù. Đằng này, chỉ vì một bước tính sai lầm, Quyết đã phải đánh đổi bằng 14 năm “bóc lịch” đằng đẵng.
Đáng chú ý, có mặt tại Tòa, anh Thuận đã hết lời xin giảm án cho hai bị cáo đã hại mình. Trước đó, anh Thuận từng có đơn bãi nại cho Quyết và giữ nguyên ý kiến tại phiên tòa này.
“Tôi và anh Quyết không có mâu thuẫn gì, đúng là chỉ vì hiểu nhầm. Mong tòa xem xét, giảm án cho bị cáo. Tôi cũng không yêu cầu bồi thường gì”, anh Thuận tha thiết.
Xét các bị cáo có nhiều tình tiết giảm nhẹ; để xảy ra vụ án đáng tiếc này có lỗi của cả bị hại, nên HĐXX (ngày 28.7) của TAND TP Hà Nội đã tuyên Quyết 14 năm tù. Đây là mức án thấp hơn đề nghị của Viện Kiểm sát nhân dân TP.Hà Nội, nhưng không thể làm dịu bớt nỗi dằn vặt, hối hận của bị cáo.
Bình luận (0)