“Khổ quá, em có định nhìn thẳng vào đó đâu. Em cũng chúa sợ hội chứng đám đông. Hôm ấy, em vừa từ trong quán đi ra...”. “Thôi mà...”, Huy nhẹ nhàng, cố nén tiếng thở dài như khi tập một động tác thiền.
Tất cả lại hiện rõ mồn một trong tâm trí Ngân. Buổi chiều chủ nhật trời xậm xịt nửa nắng nửa mưa. Rồi hết nắng chỉ còn mưa. Ngân ngồi cùng đám bạn học cũ. Hôm ấy có một cậu bạn ngoài Bắc đi công tác ghé Sài Gòn. Cả bọn cười nói suốt từ trưa tới chiều. Cho đến khi Nhi, cô bạn có con mọn đứng lên xin về trước. Ngân nhìn đồng hồ gần bốn giờ chiều, sực nhớ đã hẹn Huy cùng đi dự một đám cưới vào buổi tối, nên cũng xin kiếu cuộc karaoke hứa hẹn xôm tụ sau đó.
“Còn mưa đó bà, đi cẩn thận nhé”, Khang vừa dắt xe ra đường cho Nhi vừa quay sang Ngân dặn dò. “Cũng đỡ rồi”, Ngân thấy trời chỉ còn mưa lất phất nhẹ hạt. “Nghe đâu có một cơn bão ở xa... - Khang ngó lên trời rồi dòm vào mặt Ngân - “Bà có say không đó?”. “Tui có uống như mấy ông đâu mà lo”. “Ừ, hẹn gặp mấy bà lần sau. Mấy bà chịu khó đi hội họp cho vui, chứ cánh đàn ông tụi tôi gặp nhau hoài thấy chán...”.
|
Ngân chạy xe chầm chậm. Đường trơn ướt nhưng mưa đã ngưng. Từ quán, vừa rẽ vào con đường một chiều men theo công viên, Ngân thấy dòng xe dạt qua một bên và bóng dáng mấy người công an. Chắc lại có xe VIP nên phải dẹp đường, cô nghĩ. Đoạn này gần sân bay, thỉnh thoảng Ngân cũng bị những tiếng còi hú đẩy vào lề cho một đoàn xe bóng lộn lướt qua với những tò mò chóng vánh. Nhưng đây là đường một chiều. Sao lại chặn phía trước thế nhỉ. Ý nghĩ vừa kịp xuất hiện, cũng vừa kịp lúc Ngân đi tới đoạn đường đã bị chặn một quãng dài hết hai phần ba chiều ngang, thành một khoảng trống mênh mông. Đập vào mắt Ngân hình ảnh cô gái nằm đó, giữa lòng đường trống trải, sấp mình, sấp mặt. Người ta chưa kịp che một cái chiếu hay phủ một chiếc áo mưa lên thân mình nạn nhân nên Ngân - không thể tránh - đã nhìn thẳng vào hình ảnh người phụ nữ trẻ vẫn còn mang khẩu trang, nằm bất động với phần đầu xẹp xuống bất thường, mớ tóc ngắn đen nhánh nối dài theo vệt máu đỏ tươi. Cô cũng kịp thấy gần đó một chiếc xe máy nằm sóng xoài… Chỉ một giây. Ngân bủn rủn lướt qua. Ngân không quay đầu lại. Không nhìn thấy gì khác nữa. Không thấy thêm những vết trượt hay một phương tiện giao thông nào khác quanh đó chứng tỏ một cuộc đụng độ. Từ đoạn đường đó, Ngân đi về nhà như người mộng du. Tim cô như không đập. Đầu cô loang loáng những câu hỏi. Vì sao tai nạn xảy ra ở một cung đường vốn đông người xe như vậy? Đoạn đường khiến người ta không thể chạy nhanh, chạy ẩu, cũng không có dòng xe ngược chiều. Hay chiếc xe gây tai nạn đậu đâu đó mà cô không nhìn thấy? Những người bán hàng rong, trái dừa... bên đường lướt qua cô như một đoạn phim câm mất màu. Cô gái kia là ai, hẳn cô còn trẻ. Cô đang đi đâu? Đã có người yêu, gia đình hay có con chưa? Còn ba mẹ cô… Những ý nghĩ như bầy rắn lục múa may trong đầu Ngân. Chúng ngoảnh tìm mọi phương hướng nhưng rồi cuối cùng rúc sâu vào bên trong, rồi lại túa ra...
Tối. Đi đám cưới về, Huy bảo trông em nhợt nhạt như xác chết. Trút bỏ bộ váy, Ngân nhận ra bụng mình vẫn lép kẹp, vì chẳng ăn được gì. Huy nhắc cô có điện thoại, cô uể oải nhờ anh nghe hộ. “Là Nhi, nó hỏi em có đi karaoke sau lúc họp mặt hay không… Anh nói em với anh vừa đi đám cưới về...”.
“Em đã trông thấy...”, Ngân như không quan tâm tới những lời Huy nói. “Giá em không đi con đường đó. Có một lối khác nữa về nhà. Không hiểu tai nạn đã diễn ra thế nào, trước khi em đi tới chỗ đó... Chắc hẳn là phải có một xe ô tô đụng độ. Sao em không nhìn thấy chiếc xe ô tô nào nhỉ. Hay em quá sợ hãi nên đã không trông thấy gì khác. Hẳn nó chỉ xảy ra trong một tích tắc. Nhưng tích tắc đó là thế nào...”. “Anh làm cho em tô mì nhé. Hay uống chút sữa nóng?”. “Khung đường đó quá đẹp anh ạ. Em rất thích đi lối đó, vì cái ngã ba mênh mông ấy tạo cho thành phố một khoảng trời rộng rãi lạ lùng. Những vòm cây xanh của công viên hai bên như một khu rừng nhỏ. Trời rộng và rừng nhỏ trong thành phố, còn gì tuyệt bằng. Em không thể nuốt nổi thứ gì bây giờ đâu anh”. Hình ảnh người con gái sõng sượt trên đường... Cô ấy là ai, đang đi đâu, đi với ai?... Cho đến khi cả hai lên giường, Huy đã tắt đèn và vòng tay ôm nhẹ qua người cô, Ngân vẫn không phân biệt được câu nào mình nói ra, câu nào chỉ là trong ý nghĩ. “Hãy tạm tránh xa con đường đó, nếu em sợ hãi như vậy”. Huy dịu dàng nắm tay cô. “Cái gì cũng có nguyên nhân. Chắc hẳn ngày mai họ sẽ đăng báo về vụ tai nạn đó...”. Ngân cố nhắm mắt, cô biết không thể trút hết sang anh nỗi ám ảnh kinh hoàng của cô về cái tai nạn giao thông của một người nào đó mà họ không quen biết.
Sáng hôm sau, Ngân có ý tìm kiếm mẩu tin về tai nạn giao thông xảy ra ở địa điểm ấy. Cô mơ hồ nhận thấy, cô phải hiểu rõ cái giây phút ấy, nó mới giải tỏa được cho cô về hình ảnh bất động câm lặng thê thảm kia. Tính tò mò cố hữu của con người? Hay câu hỏi về một nỗi đau mất mát mà cô thấy mình mắc nợ. Kiểu mắc nợ này ai cũng thế hay chỉ là cô? Trên đường đến cơ quan, ngoài những tờ báo quen, Ngân mua một số tờ báo mà trước đây cô không hề đọc, những tờ đại loại hay đăng các tin tức về an ninh trật tự, giao thông... và ngấu nghiến, không bỏ sót góc nhỏ nào. Nhưng kỳ lạ thay, không có một thông tin nào về vụ tai nạn ở chỗ đó, thời điểm đó. Lùng sục các ngóc ngách trên báo mạng, cũng không có gì. Chỉ có những tin tức tương tự, một cái chết ở đâu đó, khúc đường khác, vào giờ khác. Phải rồi, chuyện tai nạn giao thông bây giờ xảy ra như cơm bữa, làm sao đăng hết tin tức. Vả lại cũng có thể người ta còn thu thập thông tin, và mai họ mới viết về vụ đó? Thêm một ngày nữa Ngân nhận ra mình chờ đợi một điều mà cô không cắt nghĩa nổi.
Báo ngày hôm sau vẫn không có dấu vết nào về cái chết trên cung đường đẹp giữa lòng thành phố.
Ngân kể với đồng nghiệp cảm giác khủng khiếp của mình. Đáp lại cô là những chia sẻ nhiệt tình, những dấu ấn khủng khiếp không kém. Nhưng câu chuyện đã rải ra mà tảng đá trong lòng cô không hề nhẹ đi. Không có ai, người quen nào cùng cô biết gì về vụ tai nạn chết người đó.
Ba tháng trôi đi. Có những việc bận rộn, Ngân không còn nghĩ xoáy vào câu hỏi về cái tai nạn vô tình chứng kiến kia, nhưng lãng đãng trong cô vẫn là một nỗi ám ảnh không tên gọi. Có lần, cô nảy sinh ý định sẽ đi về qua con đường đó, dừng lại bên đường, hỏi thăm mấy người bán trái dừa tươi hay nước sâm, về chuyện một vụ tai nạn cách đây vài tháng, trong một chiều mưa. Nhưng rồi cô lại gạt đi. Đúng là chuyện bao đồng. Và biết đâu người ta sẽ nhìn cô với ánh mắt cảnh giác xen lẫn nghi ngại. Người đó là gì với cô? Cô hỏi thăm để làm gì? Cô lắc đầu thật mạnh. Có biết bao chuyện cần cô quan tâm giải quyết, sao cứ mãi quẩn quanh về một hình ảnh mà sống ở một đô thị lớn ắt hẳn người ta phải có lần chứng kiến...
Cô cũng không thể nói mãi với Huy về điều này. Tự cô thấy mình kỳ cục khi nhắc lại chuyện đó với Huy. Anh đã rất nương nhẹ, rất chia sẻ với cô. Đôi lúc cô bực bội với chính mình, trách mình mềm yếu, thần kinh không vững hay đại loại hơi… bệnh khi bị ám ảnh như thế. Cô chỉ muốn biết giây phút ấy đã xảy ra như thế nào? Chiếc ô tô, hay xe máy nào va quệt với cô gái kia, từ phía đằng sau hay quệt ngang, có khi nào cô gái kia tự ngã té hay còn một tình huống nào đó khác? Cô tin rằng nếu biết rõ, cô sẽ quên được chuyện đó nhanh chóng, dễ dàng hơn. Thì cứ cho là như vậy đi, để mà quên - Huy kiên nhẫn an ủi cô. Hỏng thắng, sai luật, va quệt, ngã té rồi xe sau chạy lên không kịp... Tất cả những vụ tai nạn giao thông chỉ có một vài kịch bản quen thuộc và xưa như trái đất, thế thôi.
Có lẽ thế. Trong ba tháng qua, một số vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng khác vẫn tiếp tục xảy ra. Một chiếc xe taxi đâm vào tàu hỏa khi vượt qua đường ray. Một xe khách tông bay dải phân cách và lật ngang. Một vụ đắm tàu chết đuối nhiều người... Người ta bàn tán, người ta xôn xao, mức độ rõ ràng tệ hại hơn hẳn. Huy nói, như để cho Ngân bớt ám ảnh, rằng em không phải là người duy nhất bị chứng kiến những chuyện đau buồn kiểu đó. Cô thầm cảm ơn Huy, khi mấy tháng rồi cô như người có bệnh. Đôi lúc cô lơ đãng, giật mình khi anh đang nói một câu chuyện gì đó, đến nỗi anh phải lắc đầu cười buồn. Nhiều đêm, cô thở dài, siết chặt mấy ngón tay anh, dấu hiệu riêng để nói với anh rằng “hôm nay mình chỉ ngủ thôi, không yêu nhau đâu nhé”. Cô không biết rằng, có những đêm, khi cô xuống bếp ngồi một mình trước một cốc nước lạnh, Huy đã đứng ở góc cầu thang, trong bóng tối thật lâu. Anh nén tiếng thở dài và trở lên lầu, cố để cô tưởng rằng anh vẫn đang ngủ say.
Có lẽ cô sẽ nguôi ngoai, chỉ cần cho cô một ít thời gian nữa. Ngân tự nhủ. Nhưng tất cả dường như tệ hơn, khi một hôm Ngân vô tình nhận ra trên bàn làm việc của Huy có một tập tài liệu mà anh lấy về từ một người bạn là bác sĩ. Cô tò mò khi cái tựa đề của nó chẳng liên quan gì đến công việc của Huy. Những dấu hiệu của bệnh tâm thần, Người phụ nữ phát điên vì ám ảnh về một xác chết thời chiến tranh, Làm thế nào để giúp người thân thoát khỏi sự hoang tưởng ám ảnh... Ngân đứng hồi lâu bên xấp tài liệu. Cô cảm thấy khó thở. Cô bỗng nghi ngờ sự dịu nhẹ bấy lâu của Huy. Cô muốn nổi cáu, giận dữ. Ngân nhận ra mình vô tình cầm bút nhấn một đường thật mạnh vào cuốn tài liệu. Có một lằn ranh trong tâm trí mỗi người, một khoảng không không thể giao thoa giữa hai thực thể. Anh yêu cô, chăm sóc cô, xót thương cô, nhưng anh không thể sống và suy nghĩ thay cô. Lần đầu tiên Ngân thấy mình bất lực, với anh, với chính mình.
Nếu anh muốn, thì mọi chuyện rồi sẽ được quên đi theo một cách nào đó...
Ngân quyết định sẽ tiếp tục đi về trên cung đường ấy, không tránh né. Thậm chí, cô quyết định mua một phiếu tập yoga ở một trung tâm ngay gần ngã ba - chỗ có thể nhìn ra khoảnh “rừng trong phố”, dù chưa tập.
Cho đến một buổi chiều, Ngân nhận được điện thoại của Nhi. Cô và Nhi vốn không thân nhau, nên cú điện thoại, cô đoán, chỉ là những câu chuyện xã giao. Cô không ngờ đó lại là một lời giải cho bài toán dở dang đã định bỏ qua...
- Hôm chủ nhật đó - Nhi nhấn giọng - Ngân về ngay sau Nhi phải không?
- Ừ, Ngân rùng mình.
- Ngân có đi đường đó không?
- …
- Ngân có nhìn thấy không?
- Có.
- Mình đi trước Ngân ba phút. Mình cũng đi đường đó.
- Tưởng cậu ở quận 7, đi lối khác? - Ngân sửng sốt.
- Mình qua nhà ngoại, chứ không phải về nhà mình.
- …
- Mình đã thấy tất cả. Giây phút ấy.
Thốt nhiên Ngân thấy sợ nếu Nhi kể lại chi tiết mọi việc. Cô khan giọng:
- Mình đã bị ám ảnh suốt.
- Mình cũng vậy. Và mình đã tìm hiểu thông tin về cô gái ấy...
- Chẳng có thông tin nào cả. Mình cũng đã tìm hiểu như cậu.
- Không có những tin tức bình thường. Người ta đã bỏ qua, như bỏ qua nhiều chuyện quan trọng khác trên đời. Nhưng mình vẫn âm thầm tìm hiểu. Hôm qua, trong một bài báo về tai nạn do rượu, mình đã đọc thấy một vụ tai nạn giao thông đau lòng. Tư liệu lấy từ hồ sơ của công an. Chính ở cung đường ấy. Chính giờ đó, ngày đó. Họ đi hai người. Họ sắp cưới nhau. Anh người yêu đang chở cô ấy đi giới thiệu với họ hàng. Anh được mời chút rượu. Và rồi trời mưa. Xe đổ. Xe ô tô đằng sau trờ tới...
- Mình không thấy chiếc ô tô nào?
- Là vì cậu không dám nhìn kỹ lại hiện trường. Mình thì thấy rõ khoảnh khắc đó. Mình đã khóc trên đường về nhà mẹ mình, khóc khi ôm lấy đứa con bé bỏng của mình. Đã gọi điện cho từng đứa bạn sau bữa họp mặt đó, xem mọi người có về nhà an toàn hay không... Hôm đó chồng cậu nói hai người đi đám cưới. Mình đã lục tìm trong những số báo hôm sau, hôm sau nữa, những thông tin liên quan... Đến tận hôm qua, đọc bài báo ấy...
- Sao cậu biết mình cũng… như cậu?
- Mình đã dò hỏi, và biết cậu là người về ngay sau mình. Nhà cậu hướng đó, có thể cậu cũng đi qua con đường đó...
- Cậu đã chứng kiến tất cả, sao cậu vẫn bị ám ảnh?
- Mình không biết. Một người vừa sống trước mắt mình, chết trước mắt mình, mình không thể ngăn những câu hỏi: đó là ai, bao nhiêu tuổi, đã có chồng hay có con chưa? Có phải là người mình từng quen biết? Có phải người hàng xóm mà nhà đang có đám tang kia không? Những điều đó vẫn canh cánh trong lòng mình…
- Trừ khi cậu hay tớ không trông thấy hình ảnh ấy.
- Đúng vậy.
Huy không hiểu vì sao Ngân đã bình tâm trở lại, anh cho rằng đó là do tính thời điểm. Ngân không kể lại cho Huy cuộc điện thoại của cô và Nhi. Trong cuộc gặp gỡ sau đó với đám bạn bè, cô và Nhi cũng không bao giờ nhắc lại chuyện này. Tất cả đã trôi qua.
Truyện ngắn của Nguyễn Hạnh
Bình luận (0)