Tuổi thơ đã đi qua nhưng câu hát đồng dao còn đọng mãi, ví như câu này, tự đọc cho mình nghe lần nào cũng thấy ùa về tràn trề một thời bé dại: Bánh xoài là bánh xoài ơi/ Tao đi ngủ, mày nhớ rơi đầu giường.
>> Đậm đà tô mỳ Quảng ếch
>> Nức tiếng cơm gà bà Buội ở Hội An
Nghe chứa chan, mơ mộng, tình cảm quá phải không? Thật ra, cái bánh xoài mộc mạc mà đi vào mộng mị cũng chỉ vì... thèm thôi. Suốt cả thời thơ ấu, những món ăn bao giờ cũng chiếm một vị trí… trang trọng trong “tâm hồn” ăn uống của tôi. Đến nỗi, cái bánh xoài giản đơn ngày nọ được tôi và lũ bạn tóc còn để chỏm gọi một cách thân thương là “bánh xoài ơi”.
|
Có lẽ cái bánh gợi hình dáng trái xoài nên gọi là bánh xoài, chứ nếu xoài là xoài trên cây thì “chết” với tôi từ lâu. Chỉ cần gói muối ớt lận lưng, nhảy tót lên chạc ba cây, lựa trái nào mướt thì hái nhâm nhi. Có đâu thèm thuồng như cái bánh xoài vừa gần gũi vừa xa xôi như vậy.
Bà Năm ngày nào cũng cắp mẹt bánh xoài qua ngõ nhà tôi với tiếng rao đầy… ám ảnh: “Ai bánh xoài hông?”. Bốn tiếng ấy, bây giờ ngồi nhớ lại, tôi cho rằng đó là bốn… nốt nhạc bổng trầm. Nếu không thì tại sao mỗi lần bà Năm cất tiếng rao, lập tức bụng lũ nhỏ nghe cồn cào… thương nhớ. Đứa nào cũng ló đầu ra ngõ đứng dòm cho đến khi tiếng rao nhỏ dần.
Tôi cũng vậy. Chứ biết làm sao? Cha mẹ đi làm đồng, ai mua cho. Chị hai thì thả bò. Tôi là thằng nhỏ học lớp 2, tiền đâu mà mua. Bà Năm đi rồi nhưng hương bánh xoài thì ở lại. Là tôi tưởng tượng đó thôi, chứ bánh xoài khi cầm trên tay mới nghe thơm.
Nhớ một lần đang ngẩn ngơ nghe tiếng rao “ai bánh xoài hông” thì tôi thấy con Hà hàng xóm cầm quyển vở lón thón chạy theo bà Năm. Mấy phút sau nó quay lại với hai cái bánh xoài trắng nõn nà trên miếng lá chuối xanh um. Nó dúi cho tôi một cái, nói ăn đi, bữa khác tới phiên mày.
Tao đổi vở cũ lấy bánh đó. Với tôi, đây là cái bánh ngon nhất trần đời. Tôi ăn từng… “xăng ti mét” bánh, nghe rất rõ hương bột nếp dẻo thơm, vị đường cát ngọt ngào lẫn với đậu phộng rang béo giòn nằm gọn trong lòng bánh. Môi hai đứa dính đầy bột bánh trắng ngần.
Vở tôi còn trống tới ba trang. Bà Năm không chịu đổi bánh. Con Hà mách nhỏ: “Mày vẽ mấy ông voi cho hết giấy, bà Năm mới đổi”. Tôi ôm hai cái bánh, hú con Hà ra gốc mít sau nhà “trả nợ”. Bữa đó, hương bánh xoài thơm ngát vườn trưa.
Trần Cao Duyên
Bình luận (0)