Những ngày này với hiệu ứng lan tỏa của bộ phim Em và Trịnh, cái tên Khánh Ly cũng được nhiều người dành nhiều sự quan tâm đặc biệt hơn, nhất là khi bà quyết định tổ chức live show với tour diễn khắp Việt Nam mang tên Khánh Ly - 60 năm hát tình canhư một lời giã biệt.
Năm nay, Khánh Ly đã 77 tuổi mà vẫn còn tỏa sáng trên sân khấu là một sự nỗ lực rất lớn của nữ danh ca. Tiếng hát của bà hiện vẫn nội lực, khỏe mạnh, trầm lắng và mê hoặc như thuở ban đầu. Thế nhưng, "buổi tiệc nào cũng có lúc tan" và bản thân Khánh Ly cũng phải tới thời điểm cần một cái gì đó để khép lại chặng đường hoạt động nghệ thuật của mình.
Danh ca Khánh Ly ở tuổi 77 |
nscc |
Khánh Ly thời xuân sắc |
nscc |
Trong cuốn hồi ký Đằng sau những nụ cười do Khánh Ly viết, bà từng chia sẻ lại cảm xúc ngày bà gặp lại nhạc sĩ Trịnh Công Sơn vào năm 1992 tại thành phố Montreal (Canada), sau 17 năm không gặp nhau. Những người bạn cũ, trong đó có Khánh Ly và Trịnh Công Sơn, ngồi cùng nhau trong căn phòng nhỏ, bên ngoài trời đầy tuyết. Bà viết: "Chúng tôi hát lại những bài hát ngày xưa. Hoặc những tình ca mới. Mỗi người một ly rượu... Không ai cảm thấy lạnh. Không chút lạnh lẽo nào giữa chúng tôi trong căn phòng nhỏ. Anh hát đi. Không, Mai hát đi. Mai ngâm thơ đi...".
Và rồi Khánh Ly ngâm câu thơ của Nguyễn Bính: "Mà sao giấc ngủ không dài. Mà đêm không ngắn mà trời cứ mưa. Ở đây tôi sống như thừa. Có đem men rượu tẩm vừa lòng nhau”.
Không khí đó đã đưa Khánh Ly trôi vào dòng ký ức với những kỷ niệm thời gần bên và gắn bó cùng nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Bà trải lòng: "Cũng mùa đông, một đêm nào đó, năm 1974 ở nhà anh chị Lễ ở Huế. Ngôi biệt thự bên cạnh sông Hương. Ngoài trời cũng tối và lạnh như đêm nay. Mùa đông ở Huế. Chúng tôi cũng ngồi sát nhau như đêm nay. Lúc đó tôi vừa 30 tuổi. Tóc vẫn còn xanh. Lòng còn tha thiết yêu đời. Một buổi sáng tôi bỗng thấy mặt trời lên cùng tôi và biển cả. Nước mắt tôi tuôn như mưa. Tôi nhớ mùa đông ở Huế. Mùa đông ở Huế và anh.
17 mùa đông lặng lẽ đi qua, tôi vẫn nhớ những ngày âm u lạnh lẽo của Huế. Tôi có thể quên nhiều điều, tôi có thể quên tất cả để chỉ nhớ về những con đường của Sài Gòn - nơi tôi đã ở và đã từ đó ra đi... nhưng không bao giờ tôi quên được những ngày tháng ngắn ngủi, vội vàng ghé Huế. Đến vội vàng. Đi vội vàng mà chẳng thể nào quên được. Một thứ tình lạ thường đã trói buộc Huế trong trái tim tôi. Một trói buộc mơ hồ nhưng mạnh mẽ, đằm thắm. Tôi lớn trong hơi thở có Huế. Chính Huế cho tôi hơi thở.
Bây giờ là cuối đông. Những bông tuyết bay trong chiều, đậu trên những cành cây trụi lá, gầy guộc. Chúng tôi đi bên nhau. Tia nắng dịu dàng đậu trên những bông hoa nhỏ bé, lấp lánh, tấm thảm dầy trắng tinh, chỉ có vết chân bé nhỏ của những chú sóc nghịch ngợm chạy tới ăn những hột bắp rang no bụng mà anh liệng ra để dụ chúng lại gần. Anh cười vui, ánh mắt long lanh thơ dại. Tôi ít thấy anh cười mà cũng không bao giờ thấy anh tỏ vẻ buồn bã.
Bức hình kỷ niệm chụp cùng Trịnh Công Sơn tại Canada năm 1992 mà Khánh Ly ký tặng Gác Trịnh |
nscc |
Chúng tôi tìm đến một thân cây lớn, một nửa ngập dưới tuyết, ngồi nghỉ chân. Tuyết vẫn rơi. Chỉ có hai chúng tôi giữa một vùng trắng mênh mông yên lặng. Chẳng lẽ không có gì để nói, không còn gì đáng nói sau mười mấy năm vắng nhau? Có chứ. Anh đã nói, không phải với riêng tôi, mà ở những bài hát. Tôi đã nghe và hiểu từ đó... 'Có đường xa mà nắng chiều quạnh quẽ. Có hồn ai đang nhè nhẹ sầu lên... Tôi là ai mà còn khi giấu lệ. Tôi là ai mà còn trần gian thế. Tôi là ai. Là ai. Là ai mà yêu quá đời này... Con diều bay mà linh hồn lạnh lẽo. Con diều rơi cho vực thẳm buồn theo...'.
Tôi bỗng thương anh thêm và càng quý trọng những giây phút bên anh. Cũng vội vàng, ngắn ngủi như những lần tôi ghé Huế. Tuy nhiên, tôi nghĩ, như thế có lẽ tốt hơn. Bởi vì những điều như thế đã cho tôi cái cảm tưởng là không hề bao giờ, giữa chúng tôi có cái khoảng cách 17 năm. Lá vẫn rơi trên lối chúng tôi đi. Những khóm hoa nắng vẫn lấp lánh trên đường chúng tôi đi. Tất cả vẫn rất còn rực rỡ.
Quay về căn phòng nhỏ. Ánh lửa như hồng thêm, ấm áp thêm bên ly rượu màu hổ phách, cay nồng. Cởi áo lạnh ra, trông anh gầy hơn xưa nhiều song so với lần gặp nhau ở Paris năm 1989, anh có vẻ khỏe hơn... Nhưng trong tôi, một thoáng ngậm ngùi.
Chúng tôi chia tay nhau, dưới ánh đèn đường vàng vọt... Mai gặp lại mọi người. Anh và tôi trở về nhà Tâm. Nỗi vui làm tôi khó ngủ như ngày xưa sau mỗi buổi hát, chúng tôi thường ngồi lại với nhau, chia cho cạn niềm vui còn sót lại. Những niềm vui không thể để vung vãi, bỏ phí. Phải uống hết, phải nuốt hết vào lòng. Chúng tôi đã sống bằng những niềm vui không nhiều trong đời. Tôi tự cho mình là cái bóng của anh và cũng được hưởng niềm vui đó.
Tôi mở cửa phòng rất nhẹ. Anh đã ngủ yên. Chỗ tôi nằm cách chỗ anh một sải tay. Tôi khẽ nằm xuống, kéo mền len, nhắm mắt dỗ giấc ngủ. Tôi nghĩ lát nữa đây, khi mặt trời lên trên thành phố này, khi tôi thức dậy, tôi sẽ nhìn thấy anh. Tuyết vẫn bay ngoài cửa sổ nhưng ngày sẽ đẹp.
Anh dậy rất sớm và việc làm đầu tiên trong ngày của anh là ra khỏi nhà. Tìm đến một quán café, ngồi đó hút thuốc và nhìn người qua lại trên đường phố... 'Phải nhìn thấy mọi người, một ngày không thấy ai, buồn dễ sợ'. Tôi nhìn anh cười không nói. Cái nhìn và nụ cười là câu trả lời. Ngày xưa anh cũng thế. Chúng tôi cùng nhau xuống phố. Vẫn im lặng đi bên nhau với nỗi hân hoan hạnh phúc không thành tiếng...
'Mỗi ngày tôi chọn đường mình đi. Đường đến anh em, đường đến bạn bè. Tôi chọn nơi này cùng nhau ca hát. Để thấy tiếng cười rộn rã bay...”. Đó là những điều rất thật thà anh đã nói, đã làm, để sau cùng “Tôi chợt biết rằng vì sao tôi sống, vì đất nước này cần một trái tim. Và như thế tôi đến trong cuộc đời. Và như thế tôi sống vui từng ngày. Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi'.
Tôi thấy anh yêu đời thật sự. Anh cười với ông Phạm Duy, ông Trầm Tử Thiêng, ông Duy Khánh và các bạn qua điện thoại. Anh hát và chỉ cho tôi, cắt nghĩa cho tôi những bài hát mới.
“Nhớ đừng có hát như trả bài nhé"
"Giọng anh hát khỏe hơn lần gặp ở Paris. Thôi anh hát đi, anh hát hay hơn em”.
Anh cười, mắt anh cũng cười.
“Anh bao giờ cũng hát hay hơn Mai”.
Tôi bồi hồi nhớ lại những ngày tháng của năm 1967. Chúng tôi, những người bạn nghèo, đến với nhau, gắn bó không ngờ. Gia đình anh giàu, gia đình Hoàng Xuân Sơn của Quán Văn ngày xưa cũng giàu. Nhưng cá nhân chúng tôi đều nghèo. Một đĩa cơm chia hai, một điếu thuốc cùng hút, một ly café cùng uống. Chia nhau nằm ngủ trên những tờ báo nhàu nát trải dưới đất.
Tình bạn, tình anh em nảy mầm ở đó. Quán Văn, cái tên quán dễ nhớ và dễ thương, mọc lên chơ vơ giữa lòng Sài Gòn trăm ngàn màu sắc. Những tấm ván ép hư bể, được ghép lại, nhỏ hơn cái bếp ở đây, chỉ dành làm chỗ pha café. Mọi người tới tùy tiện tìm chỗ ngồi trên cái nền xi măng bỏ trống ngổn ngang gạch vụn và cỏ dại. Đó là nơi gặp gỡ đẹp đẽ nhất của một thời tôi còn trẻ.
Chúng tôi không hề biết ngoài đời có gì vui. Chúng tôi không cần thiết biết vì niềm vui đã có. Rất đơn sơ mà thắm thiết không rời. Đến với nhau qua sự run rủi của định mệnh. Không thề thốt, không hứa hẹn... Đến và ngồi với nhau. Một lần rồi thì có nghĩa là mãi mãi. Giang đó, Sơn đó, Nhuận đó, Thảo đó, anh và tôi... từ những ngày lăn lóc đó cho đến bây giờ vẫn không dời đổi. Qua những bài hát của anh, sự kết hợp những người trẻ thật khít khao vừa vặn. Ai đến cũng được, ai đi cũng được...
'Em theo đời cơm áo. Mai ra phố xôn xao. Bao nhiêu ngày yêu dấu tan theo...'.
Tôi có cảm tưởng đó là một lời trách móc anh dành cho tôi. Rất dịu dàng như bản tính anh. Từ bao nhiêu năm nay, câu hát đó theo tôi như một vết thương. Đời cơm áo quả thật đã cho tôi lắm ê chề, khổ đau, nhưng những ngày yêu dấu bên anh và bạn bè chẳng bao giờ tôi quên... dù đời sống có làm tan vỡ, có làm chìm sâu những mơ ước của một đời người – thì trong trái tim bầm dập của tôi, những ngày tháng cũ vẫn là một điểm son, là một bám víu cuối cùng và duy nhất...".
Dưới những dòng chia sẻ của danh ca Khánh Ly, nhiều khán giả hôm nay đã bình luận: "Có những tình cảm thiêng liêng giữa người với người thật đáng trân trọng. Nó không phải là tình yêu. Nó cao quý hơn cả tình yêu. Tình cảm đó khiến người ta cứ phải da diết nhớ, không thể quên cả cuộc đời. Và người mang trong tim tâm hồn nghệ sĩ luôn cảm được cái gọi là Tình Tri kỷ".
Trịnh Công Sơn và Khánh Ly ngày gặp lại khi cả hai đã ở tuổi lục tuần |
nscc |
Mới đây, trong cuộc gặp gỡ với báo chí trước tour giã biệt, Khánh Ly đã có lời chia sẻ về Trịnh Công Sơn, sau khi hai bộ phim Em và Trịnh, Trịnh Công Sơn ra rạp nhận được nhiều ý kiến trái chiều từ người xem:
"Người ta đã nói nhiều về Trịnh Công Sơn rồi, cứ đọc hết rồi sẽ biết, không thể khác được. Tôi là người gần ông Trịnh Công Sơn nên tôi biết ông như thế nào.
Ông phải là một người như thế nào thì tôi mới chấp nhận đánh đổi để giữ cái tình với ông. Tôi không phải đứa dễ tính, cũng không phải người ngu dại, cũng có lúc khôn đột xuất. Tôi biết những gì mình làm là đúng.
Tôi không bao giờ phải tâng bốc ông Sơn và bản thân ông Sơn cũng không cần những điều đó. Có khen ông Sơn bây giờ cũng là vô ích.
Bây giờ ông Sơn không còn trong đời sống nữa, có chê hay khen cũng chẳng làm gì được. Chỉ cần biết, trái tim, cái lòng của bạn hướng về một người xứng đáng như ông Sơn là được. Lúc đó, bạn sẽ vui, ấm áp vì tình cảm của mình được đặt đúng chỗ.
Ông Sơn đối với tôi không phải thiên tài, đừng ai tạc tượng hay đề cao quá mức, kêu ông ấy là thánh nhân. Ông Sơn cũng như tất cả chúng ta, là một con người bình thường. Chỉ có điều, ông có trái tim biết giữ lại những điều ông quý trọng rồi gửi cho mọi người".
Mỗi đêm nhạc của Khánh Ly sắp tới sẽ có một tên riêng, nhưng được sử dụng nhiều nhất chính là tựa Như một lời chia tay với lời giới thiệu "là show diễn dài hơi chính thức cuối cùng của Khánh Ly trên quê hương Việt Nam, vừa để hoạt động từ thiện, vừa để chia tay chính thức với khán giả".
Nhà tổ chức cho biết: "Sau này, nếu sức khoẻ còn cho phép, Khánh Ly sẽ cùng ê-kíp thực hiện tiếp show diễn tại một số nước châu Úc, châu Âu và Bắc Mỹ, hoặc một vài chương trình nhỏ lẻ khác ở Việt Nam nếu được mời. Số tiền thu được Khánh Ly sẽ ủng hộ cho các trẻ em là nạn nhân của đại dịch Covid-19 tại Việt Nam".
Bình luận (0)