Mà ngay từ thời đó, do rừng chưa bị tàn phá như bây giờ nên cây cối rất to và cao. Nếu nhà ở trên cây, người ta cũng mất rất nhiều thời gian để vào hoặc ra khỏi nhà. Điều lợi duy nhất của việc này là ai cũng khỏe mạnh do leo trèo quá nhiều. Xuất hiện môn thể thao mang tên “leo nhà” rất có tiếng vang.
Thời gian qua đi, con người bắt đầu xây những tổ ấm cho mình bằng đất, sau đó bằng gạch hoặc gỗ. Những cơ ngơi ấy đầu tiên đều thấp bé, chỉ có một tầng, môn leo nhà dần dần bị lãng quên như bao nhiêu thứ khác bị lãng quên trên cõi đời này.
Nhưng thời gian như một dòng sông và chúng ta như cá ở trong đó. Thời gian không dừng lại, như sông càng chảy xiết và cá càng đông.
Do đông, con người phải xây nhiều nhà, nhiều quá tới mức hết cả đất. Cuối cùng, họ nảy ra ý nghĩ để các ngôi nhà chồng lên nhau.
Đầu tiên chồng một, sau đó hai, ba, bốn... cứ thế mãi. Từ đó chung cư ra đời.
Những chung cư đầu tiên phải đi lên đi xuống bằng cầu thang. Xã hội càng phát triển, thiên hạ càng hoạt động thì dân chúng càng hay ra vào nhà nhiều nên lắm chung cư phòng vắng tanh, còn cầu thang như một cái chợ. Cầu thang vừa đông lại vừa cao, môn thể thao trèo nhà hồi sinh.
Nhưng bà con không còn khỏe mạnh như xưa nữa. Hồi trước ở trong rừng săn bắn ai cũng chân tay cuồn cuộn, bây giờ về thành phố ngồi văn phòng ai cũng khẳng khiu. Nhiều đàn ông không lấy được vợ chỉ vì không đủ sức leo lên nhà người yêu.
Cho tới một ngày kia, ở nước Mỹ, có một thiếu nữ xinh đẹp, to lớn, khỏe mạnh yêu một chàng trai thông minh, giàu nghị lực nhưng mảnh khảnh, gầy gò.
Mỗi lần chàng đến thăm nàng, leo lên mấy chục lầu chung cư là kiệt sức. Có hôm trầm trọng tới mức chàng ngừng thở. Nàng gọi xe cấp cứu, nhưng bác sĩ khi leo tới nơi cũng kiệt sức luôn. May mà chàng vẫn qua khỏi.
Cha mẹ cô gái can ngăn, nói không thể lấy một ông chồng không đủ sức vào nhà. Nhưng tình yêu của họ quá mãnh liệt, cô gái quyết không rời người yêu.
Cô bèn nghĩ ra một cách, mỗi lần chàng trai tới, cứ đứng bên dưới, cô thòng một sợi dây xuống, chàng buộc vào người rồi cô kéo lên.
Họ thiếu sức khỏe nhưng không thiếu lòng dũng cảm, nên chàng trai sẵn sàng lủng lẳng giữa trời trên một quãng đường dài trước khi được kéo qua cửa sổ.
Hình ảnh ấy quá giật gân khiến báo chí thi nhau đưa tin (hồi ấy làm gì có ai lộ hàng nên chuyện giật gân rất hiếm).
Cô gái và chàng trai trở thành anh hùng. Nhiều bộ phim, nhiều vở kịch, nhiều bài hát ca ngợi họ là “Romeo và Juliet trên cao”.
Nếu ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh thì ở đâu có người nổi tiếng, ở đó có đứa ghen tỵ.
Các cô gái khác từ ghen tỵ chuyển sang làm theo. Họ cũng thi nhau kéo bồ lên bằng dây. Khắp các chung cư trong thành phố, suốt ngày đêm đều dày đặc những chàng trai lủng lẳng.
Rồi tới một ngày kia, các cô gái chợt nghĩ, tại sao không cho nhiều chàng vào một cái thùng, rồi nhiều cô hợp sức kéo lên một lúc? Như vậy vừa nhanh và quan trọng hơn cả, vừa nhiều!
Họ bèn đóng một chiếc thùng, đầu tiên bằng gỗ, sau đó bằng sắt, cho các anh chàng vào sau đó kéo lên hạ xuống bằng dây.
Thang máy ra đời từ đó.
Nhưng thỉnh thoảng ở chỗ này chỗ kia, dây đứt. Các chàng trai rơi thẳng xuống đất hoặc rơi lên đầu nhau.
Tai nạn thang máy cũng ra đời từ đó, nhưng thiên hạ cứ phải đi!
Lê Hoàng
Bình luận (0)