Lòng trắc ẩn

Lần đầu gặp nó, biết hoàn cảnh bố mẹ đã mất hết, không họ hàng thân thích, tôi nói nó đi với tôi để tôi kiếm chỗ cho nó ở.

Nó nói có chú bảo vệ cũng đi kiếm chỗ cho nó, dặn nó chờ ở đây hai ngày sau đến tìm. Nếu nó đi với tôi thì chú quay lại tìm không thấy nên nó phải ở đó đến hai ngày nữa. Hỏi chú tên gì có biết không, nó lắc đầu. Thằng bé này, ngộ thiệt!
Không ăn xin! Nó là trẻ lang thang không nơi nương tựa, nhưng không xin cái gì của ai bao giờ. Ai cho gì ăn đó. Không ai cho thì đi moi rác kiếm đồ ăn. Không có gì ăn thì để bụng đói đi ngủ. Số đêm để bụng đói đi ngủ nhiều không nhớ nổi.
Khi tôi dẫn nó về nhà, người nó bốc mùi kinh khủng. Tôi hỏi con tắm lần gần đây nhất khi nào? Là lúc trời mưa gần đây nhất á cô! Là trẻ vô gia cư, trời mưa nó mới được tắm.
Tôi lấy mấy thanh sô cô la mà mấy cậu con tôi đang ăn chia cho thằng bé. Những tưởng nó sẽ mừng vì có mấy khi được ăn món ngon, mà trẻ con nào mà chả thích kẹo. Ai dè nó nói: “Con không ăn kẹo vì sợ sâu răng”. Vì nó không có điều kiện chăm sóc răng miệng nên giải pháp của nó là nói không với đồ ngọt để bảo vệ răng. Khoa học chưa!
Sau nhiều nỗ lực với sự chung sức, đồng cảm của bạn bè - toàn trên mạng xã hội - cuối cùng tôi cũng kiếm được cho nó một nơi tá túc lâu dài. Hôm đón xe để đưa nó đến nơi nhận nuôi trẻ mồ côi mà tôi biết, anh tài xế Grab tự nhiên hỏi tôi: “Chị đang làm một điều gì đó có phải không?”.
Ủa ủa, cái bản mặt tôi vốn đã là mẹ mìn giờ không lẽ giống thêm con mụ bắt cóc trẻ em xuyên biên giới? Tôi hỏi: Sao anh lại hỏi vậy? Ảnh mới nói là đứa trẻ này hay lang thang ở khu vực này, một vài lần ảnh cho nó đồ ăn. Hôm nay thấy nó đi với tôi nên thắc mắc.
Tôi mới kể tóm tắt hoàn cảnh của nó thì ảnh mới nói lâu nay ảnh nghĩ là của nhóm ăn xin nào đó chuyên rải trẻ con buổi sáng và hốt về buổi tối nên ảnh không cho tiền, chỉ thỉnh thoảng gặp thì cho đồ ăn. Ảnh hối hận quá về suy nghĩ của mình. Nhóm Grab của ảnh có 5 - 7 anh em và cũng hay góp quỹ làm từ thiện. Nếu biết vậy thì ảnh không để thằng bé đói ngày nào đâu.
Tôi mới nói lời cảm ơn anh. Vì tôi còn gặp được thằng bé ngày hôm nay, chính là nhờ những người có lòng thương cho nó miếng ăn, manh áo, người cho chút tiền cắt tóc, người cho tấm chăn để giữ ấm cho giấc ngủ màn trời chiếu đất buổi đêm... Hôm đó anh tài Grab không lấy tiền cuốc xe. Xuống xe, ảnh dúi cho thằng bé ít tiền, nói nó để dành mua đồ ăn.
***
Nếu mọi chiếc xe đều là xe tự lái, làm sao tôi gặp được anh tài xế tốt bụng như anh? Nếu mọi camera giám sát thay con người, tôi cũng chẳng thể gặp người bảo vệ tốt bụng tìm nó giúp tôi trong lúc chờ người giúp đỡ. Nhiều nơi tôi gõ cửa đều cần một tấm vé thông hành là giấy tờ tùy thân của thằng bé; nhưng cũng có người tuyên bố nhận nó, vì tấm vé thông hành duy nhất của cuộc đời này là tình yêu thương, những thứ khác sẽ tuần tự đến sau.
Máy móc có thể thay thế con người trong nhiều việc, nhưng điều mà cách mạng công nghệ 4.0 không bao giờ có thể thay thế được con người, đó là: lòng trắc ẩn.
Thư, bài cộng tác xin gửi về: nhipsongdothi@thanhnien.vn
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.