Đó là đề tập làm văn mà tôi dành cho học sinh của mình.
Sau 90 phút làm bài của các em, tôi được gặp gỡ những công nhân, giáo viên, thợ điện, bác sĩ, công an… “đã từng” là học sinh của mình. Tất cả đều bận rộn.
Tôi ấn tượng với sự bận rộn của V. Cô bé giờ đã thông thạo một ngoại ngữ nào đấy (cô bé chẳng kể rõ). V. thức dậy thật sớm, sau khi ăn sáng thật nghiêm túc thì đến công ty làm nhiệm vụ phiên dịch. Bữa trưa của V. diễn ra tại bàn làm việc vì lượng văn bản phải đọc quá nhiều và chiều nay em còn phải thông dịch trực tiếp tại một hội nghị mà ở đấy khách dự đa phần là người ngoại quốc.
Tôi cứ tưởng một ngày vất vả của V. sẽ kết thúc khi tan ca lúc năm giờ hơn, xe chiều đông nghịt. Nhưng không! Cô bé còn có một buổi lên lớp tại trung tâm ngoại ngữ từ mười chín đến hai mươi mốt giờ ba mươi.
Bài viết của cô bé khép lại với cảnh mình phụ mẹ dọn dẹp bàn ghế ở quán ăn lề đường.
Bài viết của V. làm tôi nhớ đến nhịp sống của Sài Gòn, không hề nghiệt ngã nhưng cứ tấp nập chảy đều. Ở nơi đấy người ta chẳng có thời gian để buồn, để chán. Nó không phải như những diễn biến trong phim: Nhân vật chẳng làm gì mà cuộc sống vẫn sung túc, suốt ngày yêu đương, hờn giận…
Khác với cách bận rộn của V., cậu học trò tên Th. đã có một ngày thật vất vả ở kho gạo. Bấy giờ cậu chỉ là một người khuân vác, làm việc bằng sức mạnh cơ bắp. Hôm ấy là ngày rằm, người ta đến mua gạo để đi làm từ thiện rất đông. Cậu rất hiểu đặc thù công việc của mình nên đã rời nhà từ rất sớm. Dĩ nhiên cậu không quên chào mẹ và… vợ, kèm lời giải thích vì sao mình đi làm sớm hơn mọi khi.
Ngày hôm đó của Th. chỉ có mỗi một việc là vác gạo ra xe cho khách nhưng vác không ngừng nghỉ. Vác và vác. Lúc năm giờ, cậu đã tranh thủ điện thoại về nhà thông báo rằng mình về trễ. Và cậu đã vác đến tận sáu giờ tối mà vẫn chưa xong việc.
Diễn biến trong một ngày của Th. rất đơn điệu - vác và vác - nhưng đọc bài của cậu tôi thấy vô cùng ấm áp. Hóa ra cậu học trò hay bướng, có vẻ như bốc đồng đã sớm có tinh thần trách nhiệm với gia đình và công việc. Đi làm sớm: Giải thích. Về trễ giờ cơm: Điện thoại thông báo. Ngày có nhiều việc: Chủ động đi sớm và không phàn nàn gì về việc thiếu giấc ngủ trưa.
Trả bài viết lại cho các em, xem như chia tay từng “người hùng lao động” - tôi rất luyến lưu.
Tôi từng phân vân: Hay là cho các em viết về một điều đẹp đẽ, hạnh phúc, thay vì viết về một ngày vất vả. Giờ tôi đã chắc chắn: Một ngày bận rộn là một ngày đẹp trời.
Bình luận (0)