[VIDEO] Nghệ sĩ thanh hoàng qua đời ở tuổi 55
|
Anh ra đi để lại bao tiếc thương và kỷ niệm. Tôi cũng không muốn nhắc lại những “thành tích” của anh trong nghệ thuật nữa, vì chỉ cần gõ google là tràn ngập, tôi chỉ bâng khuâng những cảm xúc rất riêng về một con người mà tôi quen biết xấp xỉ 20 năm, trong tình cảm báo chí còn có tình bạn nữa.
|
Từ ngày Dạ cổ hoài lang ra mắt, tôi đã quen biết Thanh Hoàng. Từ đó trở đi, viết về anh và tác phẩm của anh rất nhiều bài, không còn nhớ nổi. Cho đến khi kỷ niệm 20 năm Dạ cổ hoài lang, tôi lại làm một “tâm tình” trên tờ Thanh Niên tuần san chiếm hai trang thật lớn và in thật đẹp, khiến Thanh Hoàng sung sướng. Anh không phải mê danh tiếng gì nữa, nhưng với anh đó là một dấu son tuyệt đẹp, như một mối tình thanh mai trúc mã dắt anh vào nghề khi tuổi đời còn rất thanh xuân và tạo đà cho anh phấn khởi bước tiếp trên sàn diễn lấp lánh đèn màu. Tình đẹp quá, nên nâng niu vậy thôi. Chứ sau Dạ cổ hoài lang anh còn rất nhiều vai hay, vở hay. Nếu Thanh Hoàng chỉ dừng lại ở Dạ cổ hoài lang thì chắc mọi người cũng không tâm phục khẩu phục gọi anh là “tài năng” của sân khấu.
tin liên quan
NSƯT Thanh Hoàng qua đời vì bệnh ung thư
|
Nhưng mấy năm trước tôi thật sự không biết tin anh bệnh, vì lúc đó tin tức chưa được loan rộng, mà anh thì giấu kín lắm. Có lần gặp anh ở 5B, tôi buột miệng: “Trời, sao ông ốm dữ vậy?”. Thanh Hoàng cười: “Cho nó nhẹ dễ bay bà ơi!”. Thỉnh thoảng chúng tôi vẫn xưng hô một cách thân tình như thế, vì anh chỉ nhỏ hơn tôi có 1 tuổi. Cho nên tôi cứ tưởng anh hài hước như mọi khi. Mà anh hài lắm luôn. Nhìn anh trong dáng vẻ giám đốc thì thấy rất chững chạc, thậm chí lúc xin nghỉ chức giám đốc anh vẫn còn vẻ chững chạc cố hữu, nhưng thử ngồi với nhau một hồi xem, anh thả thoại tỉnh queo mà cả đám bạn cười đã đời. Tôi nhớ có lần chuyện phiếm vụ gì đó mà chúng tôi phải hùn nhau tạo ra một nhân vật, mỗi người đắp vô một chút về tính cách, về ăn nói, anh bật một câu: “Cô này lẳng lơ trong vòng lễ giáo nghen!”. Cả đám cười ha ha. Lẳng lơ mà trong vòng lễ giáo nữa trời! Ok, ok, vậy đi. Sau, lâu lâu gặp lại, tôi đùa: “Ông Hoàng còn lẳng lơ trong vòng lễ giáo không?”. Anh cười: “Tui có lễ giáo miếng nào đâu!”.
Nói vậy chứ Thanh Hoàng là người nổi tiếng nghiêm túc trong chuyện tình cảm, trong cư xử với mọi người. Anh không gây tai tiếng, cũng ít mích lòng ai. Có lần tôi nói: “Anh Hoàng nè, anh giống một ông thầy giáo hơn là một nghệ sĩ, nhìn cứ mô phạm thế nào ấy. Tôi viết bài về anh mà kiếm cho ra khuyết điểm cũng hơi khó. Tất nhiên tôi nói khuyết điểm lớn, chứ những cái nhỏ nhỏ thì không tính. Hỏi thiệt nha, anh tự cảm thấy anh có khuyết điểm gì?”. Thanh Hoàng trầm ngâm: “Tôi tự kiểm điểm bản thân thì dường như tôi chưa "cháy" hết mình. Tôi yêu mọi người, yêu công việc, nhưng nói "cháy" hết mình thì tôi chưa đạt tới. Tôi chỉ làm hết sức thôi, chứ vẫn còn cái gì đó giữ tôi lại ở sự chừng mực. Chắc trời sanh mình ra vậy”. Đúng là anh rất chừng mực. Sự chừng mực đó là điểm tốt để anh cân bằng giữa sóng gió, giữa thị phi, giữa khó khăn, bệnh tật, nhưng cũng là hạn chế để đôi khi có những vai diễn mà người ta thèm anh “phiêu” hơn tí nữa, "cháy" hơn tí nữa. Mà thôi, chúng ta chấp nhận con người như họ đang là, chấp nhận một Thanh Hoàng như thế đã đủ dễ thương, đã đủ nể phục rồi.
Bình luận (0)