Tên tuổi của Trương Đạm Thủy vốn chẳng xa lạ gì với giới văn chương, báo chí Sài Gòn: anh viết văn từ thập niên 1960; đã từng có 4 tiểu thuyết và 2 tập truyện được in và cũng sắp cho ra đời thêm 1 tập truyện. Tựu trung, tác phẩm của anh trước đây đều là văn xuôi, thế nhưng ai cũng gọi anh là "nhà thơ" (chứ không phải nhà văn, mặc dù anh là hội viên Hội Nhà văn TP.HCM). Chỉ đến gần 70 tuổi (anh sinh năm 1940), tập thơ đầu tay Hát xẩm giữa đêm của "nhà-thơ-chuyên-viết-văn" mới ra đời. Đọc, và thấy xốn xang: "Một sáng mù sương/Xe đưa qua ngõ/Chập chờn nến đỏ/Rơi rắc tàn hương... Xe đi lắc lư/Lá vàng tơi tả/Ngày xưa là thơ/Sáng nay vàng mã... Xe đi chông chênh/Qua bờ hiu quạnh/Ma phong thổi lạnh/Ngọn đèn buồn tênh… Bờ xa đã đến/Tiễn nhau chốn này/Bạn theo ngọn nến/Dật dờ chân mây… Ta về quán cũ/Rót một chén đầy/Rượu không có bạn/Ướt dầm trên tay" (Tiễn nhau). Đúng là hát xẩm, nghe muốn... khóc!
H.Đ.N
Bình luận (0)